Chương 219: Đi làm 3
Tô Thanh Hòa nuốt nước bọt, nhìn vẻ mặt thím Lý, cô thấy nói lời này tuyệt đối không phải để khoe mà là thật sự phàn nàn không đủ thịt ăn… Trưa vừa ăn mì sợi xong mà, đó là lương thực tinh đấy.
Quán ăn Quốc Doanh này còn giàu có hơn so với cô tưởng tượng.
Hai người đang nói chuyện phiếm thì lại có người đến ăn cơm.
Thím Lý nhìn giờ, xụ mặt nói: “Đã một giờ rồi còn đến ăn cơm, thời gian của nhà nước không phải thời gian hả.”
Người đến vội vã nhận lỗi: “Đơn vị nhiều việc, không kịp đi ra.”
Thím Lý lúc này mới dịu lại: “Lần sau nhớ đến sớm đấy, còn như này nữa là không được, không còn quy củ gì cả.”
“Được.”
Làm cho người ta ít cơm với mấy miếng thịt mỏng nấu cải trắng. Thím Lý lại tiếp tục nói chuyện với Tô Thanh Hòa.
“Thím nói cháu nghe, những người này rất là ích kỷ, không nghĩ cho người khác đâu. Nếu như phải theo thời gian của bọn họ, chúng ta đừng có nghĩ đến chuyện được tan làm, luôn tay luôn chân nấu ăn cho bọn họ. Tiểu Tô này, thím thấy cháu quá khách sáo với bọn họ rồi, như vậy không được, lâu dần bọn họ thành ra không biết quy định gì nữa.”
Tô Thanh Hòa lúng túng cười, ngay cả chào đón khách hàng vào quán cô cũng chưa nói kia mà.
Cơm trưa xong xuôi không có chuyện gì nữa. Bởi vì Tô Thanh Hòa ở đây nên thím Lý muốn về nhà một chuyến. Định là chiều rồi lại đến.
Bác Kiều cũng ra ngoài đi dạo loanh quanh.
Tô Thanh Hòa: “…”
Cả quán trống trơn, đóng cửa cũng không ai đến, Tô Thanh Hòa ngồi ngẩn ngơ cạnh mấy cái bàn, nói chuyện bâng quơ với hệ thống.
“Hệ thống này, mi xem, tôi so với người ta chăm chỉ biết nhường nào.”
“Nhắc nhở hữu nghị ký chủ, nhiệm vụ thăng cấp của ký chủ còn chưa hoàn thành, nhiệm vụ ‘ở’ còn chưa mở. Ký chủ, yêu cầu cô phát huy tinh thần cần cù chịu khó sớm hoàn thành nhiệm vụ, đi lên đỉnh nhân sinh.”
“… Sao tôi phát hiện mi bây giờ hài hước quá đi.”
“Ký chủ, yêu cầu phát huy tinh thần cần cù chịu khó.”
Tô Thanh Hòa vội nói: “Đừng niệm đừng niệm nữa, tôi biết rồi. Chẳng phải tôi đang tìm cơ hội nấu cơm sao. Nếu để tôi nói thì không thể trách tôi được, mi xem mi sắp xếp cho tôi cái hoàn cảnh gì đây. Nhà mẹ không cho làm việc, nhà chồng cũng không cho làm việc, tìm việc làm cũng không cho làm việc. Mi đây là khiêu chiến tam quan của tôi mà.
“… Ký chủ, yêu cầu phát huy tinh thần cần cù chịu khó. Mọi cớ đều là hổ giấy (có tiếng mà không có miếng).”
“…”
Tô Thanh Hòa rời khỏi hệ thống.
Đến bốn giờ chiều, thím Lý với bác Kiều đã về. Bác Kiều chuẩn bị nấu cơm. Tô Thanh Hòa nói: “Bác Kiều, bác vất vả như vậy, hay là để cháu nấu đồ ăn của chúng ta đi, cháu nấu cho ạ.”
Đầu bếp Kiều rút điếu thuốc lá: “Ừm được thôi, đúng lúc bác đang mệt. Vất vả cho cháu rồi Tiểu Tô.”
Tô Thanh Hòa ngại ngùng cười.
Bữa chiều không ăn mì sợi nữa, nấu cơm, món mặn là thịt xào rau cải.
Tô Thanh Hòa vừa làm xong thì nhận được một phần nguyên liệu nấu ăn giống như vậy.
Bác Kiều với thím Lý ăn thử một miếng, rồi từng miếng từng miếng vơi dần, lúc ăn xong, đầu bếp Kiều lau miệng nói: “Tiểu Tô này, cháu nấu ăn ngon phết đấy.”
“Cháu chỉ nấu bữa cho người trong nhà ăn, sao so được với bác nấu cho nhiều ơi là nhiều người ăn. Nếu bác với thím không chê, về sau cơm ngày ba bữa cứ để cháu nấu cho ạ. Hai người là lực lượng chính, sẽ mệt lắm ạ.”
Một ngày ba bữa cơm, lấy lương còn có thể kiếm đồ. Thật tốt quá. Dù sao ở đây cũng nhàn… Thật sự có lỗi với tiền lương quốc gia phát.
Bác Kiều với thím Lý nghe vậy thích vô cùng, đúng vậy, bọn họ không phải là nhân viên cốt cán của quán ăn Quốc Doanh này sao. Một quán ăn không có đầu bếp, không có nhân viên phục vụ, còn gọi gì là quán ăn?
“Tiểu Tô à, thế thì vất vả cho cháu quá rồi, thật ngại quá.” Bác Kiều hơi lưỡng lự, chung quy mình không thể làm khó dễ cô bé mới đến thế được. Lại còn là con dâu nhà huyện trưởng nữa.
Tô Thanh Hòa vội nói: “Không ngại đâu bác, chúng ta đều là người vì dân phục vụ. Nên làm mà!”
Bác Kiều lúc này mới cười: “Được, vậy về sau nhờ cả vào cháu.”
Thím Lý lau miệng, cũng thầm vui mừng, cơm Tiểu Tô nấu mùi vị hấp dẫn hơn bác Kiều làm, nên thay đổi khẩu vị rồi, ăn bao lâu quen vị ngán lắm.
Bốn rưỡi ăn xong bữa chiều, lúc ăn xong, lại giống ban trưa, một đám người ồ ạt đi vào.
Hơn năm rưỡi chuẩn bị đóng cửa.
Tô Thanh Hòa nói: “Những người đến sau thì làm sao ạ?”
Thím Lý cắn hạt dưa nói: “Ngày mai đến sớm hơn thôi. Không thì sao chúng ta tan làm được, bọn họ đều biết mà, sau năm rưỡi sẽ không ăn nữa. Chúng ta không giống với bọn họ, cả tuần không có ngày nào được nghỉ, tết nhất cũng không nghỉ, giờ này mà còn chưa được tan làm, nhà nước cũng đâu thể áp bức chúng ta như thế chứ.”
Tô Thanh Hòa nghĩ ngợi, hình như cũng có lý. Giống với tương lai cũng có rất nhiều người cũng không muốn tăng ca. Không phải tật xấu.
Thế là ai về nhà nấy.