Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 220 - Chương 220 - Đến Nhà Họ Cố Ở

Chương 220 - Đến nhà họ Cố ở
Chương 220 - Đến nhà họ Cố ở

Chương 220: Đến nhà họ Cố ở

Tô Thanh Hòa tưởng đâu mình về nhà sớm, ai ngờ những người khác cũng đã về nhà hết rồi. Thành ra cô lại là về cuối.

Mẹ Cố đã ở nhà ngóng trông từ lâu, thấy cô về, đứng một bên đau lòng nhìn theo cô vào nhà, còn nổi giận trách Cố Trường Bình: “Tìm công việc gì thế không biết, làm Thanh Miêu Nhi muộn như vậy còn chưa được về, biết làm công việc như này khi ấy nói gì mẹ cũng không đồng ý.”

Tô Thanh Hòa hết hồn vội vã giải thích: “Mẹ ơi, công việc của con rất nhàn, không mệt chút nào đâu ạ. Việc đó rất tốt, con còn đang muốn cảm ơn anh chị hai ấy ạ.”

Công việc này còn không nhàn, thì đúng là chỉ có ở nhà ăn rồi ngủ…

Mẹ cố nói: “Con đừng nói giúp bọn nó. Dù sao nếu con cảm thấy không ổn thì nói với cả nhà, người một nhà cả đừng ngại nhé. Trường An ở ngoài đủ khổ cực rồi, con đừng nhọc sức làm trâu làm ngựa làm gì. Mẹ chỉ mong con với Trường An sống an lành mỗi ngày.”

Nhắc đến thằng ba nhà mình ở ngoài kia chịu khổ, mẹ Cố xót xa đỏ mắt.

Tô Thanh Hòa đưa tay ôm vai bà: “Vâng ạ, không làm khổ bản thân. Ăn uống thật ngon ạ.”

Chị dâu hai tò mò hỏi: “Em ở quán cơm ăn những gì?”

Tô Thanh Hòa liệt kê từng đầu ngón tay: “Buổi trưa ăn mì sợi rau, thịt xào cải trắng. Bữa tối ăn cơm, rau xào.”

Chị dâu hai nuốt nước miếng cái ực, thật muốn đổi chỗ với vợ chú ba. Nhưng mà không được, vợ chú ba không phải nhân viên chính thức, đãi ngộ phúc lợi thì không đến đâu. Về sau cũng không có gì đảm bảo.

Được cái Tô Thanh Hòa lấy trong túi ra một bó rau cải thìa với miếng thịt.

“Còn lại một ít rau, thời tiết hôm nay cũng không nóng lắm, rau không úa nên con cầm về. Trừ vào tiền lương của con. Hôm nay nhà mình cũng ăn thịt xào rau nhé.”

Chị dâu cả và chị dâu hai sáng mắt, cầm xuống đi làm cơm.

Mẹ Cố phấn chấn hẳn lên: “Nhìn xem Thanh Miêu Nhi đối với mấy đứa thật tốt, vừa mới đến nhà mình lấy đồ về nhà mình ngay, con bé ở ngoài ăn rồi vẫn biết mang về cho mọi người! Không ăn mất ở nhà một miếng nào! Làm anh chị mấy đứa trông xem, còn mặt nặng mày nhẹ với con bé và Trường An…”

Hai người con dâu câm nín… Oan cho con quá!

Tô Thanh Hòa xoa dịu mẹ Cố: “Con cũng là một phần của gia đình mình mà. Các anh các chị hiếu thuận, con với Trường An cũng muốn noi theo có lòng với gia đình. Đây là bổn phận của chúng con.”

“Mẹ biết con với Trường An hiếu thuận nhất.” Mẹ Cố chọn lời muốn nghe.

Nhìn hai chị dâu biểu cảm cực kì túng quẫn, Tô Thanh Hòa cảm thấy mình vẫn không nên nói gì nữa thì hơn. Cô phát hiện tuy tính cách của mẹ cô và mẹ chồng khác nhau, nhưng lại có một điểm chung… cứ thích gây hấn với người ta!!!

Buổi tối làm một bữa cơm chào đón Tô Thanh Hòa vào nhà, cả nhà đông đủ cùng nhau quây quần ăn cơm. Không hẳn là đông đủ, còn thiếu Cố Trường An.

Nhưng mà có Tô Thanh Hòa ở nhà, mẹ Cố thấy con dâu như con, cũng coi như là đông đủ. Bà tươi cười cả buổi tối. Tô Thanh Hòa ăn rồi mới về cho nên là không ăn chỉ ngồi bên cạnh uống chút nước cháo.

Phó huyện trưởng Cố về đến có nói chuyện với Tô Thanh Hòa, cũng không nói được mấy lời, mặt mày trông ủ dột.

Ăn chưa được mấy miếng lại đi ra ngoài.

Tô Thanh Hòa lén hỏi mẹ Cố: “Cha sao vậy ạ?”

“Còn không phải vì chuyện trong huyện sao, dù không phải việc của ông ấy, kiểu gì ông ấy cũng phải nhúng tay. Nói năm ngoái nhiều người chết đói, vụ xuân năm nay phải làm cho tốt, thu hoạch nhiều lương thực hơn. Nhưng năm ngoái vụ mùa không mấy thuận lợi, giống cũng không năng suất, phân đến huyện không nhiều. Cha con gần đây đang tranh luận với bí thư Tôn, bảo là kiểu gì cũng phải lấy tiền đi mua giống tốt. Không thể cứ chờ cấp trên cấp cho. Vì chuyện này tranh cãi nhiều ngày rồi. Chuyện của đám đàn ông, chúng ta kệ đi.”

Tô Thanh Hòa nghe mẹ Cố nói đến chuyện hạt giống thì nghĩ đến mười nghìn tinh tệ mình định dùng để mua hạt giống. Lúc ấy suy đi tính lại chỉ mua được gần năm trăm cân thóc giống, định bụng chờ thêm mấy hôm đến lúc ươm giống thì đưa cho đội sản xuất Hoàng Hà làm. Như vậy sáu tháng cuối năm sẽ không thiếu lương thực. Dù sao vẫn còn một năm mất mùa, bỏ mặc không quan tâm thì không đủ lương thực ăn rồi, nếu cuối năm không thu hoạch đủ lương thực, lại quay về tình cảnh trước đây gặm vỏ cây ăn đất vàng…

Bây giờ nghe ý mẹ Cố, gặp khúc mắc chuyện giống lúa ở huyện. Trong đội hiện giờ đang gieo trồng vụ xuân, mấy hôm trước anh chị cô cũng đã xới đất rồi, gieo ít hạt ngô. Giờ lại đang chuẩn bị gieo mạ, nếu có vấn đề cả đội không có cơ hội gieo hạt nữa. Mọi người sẽ lo chết mất. Nếu huyện chưa phát giống xuống, làm sao cô lấy giống ra đây?

Bình Luận (0)
Comment