Cảm ơn kim phiếu của bạn Kellynguyen gửi đến truyện
Chương 221: Nan đề 1
Tô Thanh Hòa thấy chuyện này khá là nan giải, cô không có năng lực lớn đến mức giúp cả huyện đâu. Chỉ có ít tinh tệ, chút giống thế thôi. Hơn nữa ảnh hưởng càng lớn, cô cũng càng nguy hiểm. Hệ số khó khăn cao quá.
Ăn cơm xong, Tô Thanh Hòa đi tắm rửa, chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi. Ra thì thấy phó huyện trưởng Cố mặt mày tức tối về nhà.
Mẹ Cố mất hứng nói: “Sao ông lại bày ra bộ mặt thế hở, Thanh Miêu Nhi mới đến đấy, ông chú ý chút đi.”
Phó huyện trưởng Cố hít vào một hơi thật sâu, sắc mặt dịu đi đôi phần, chỉ là tâm tình vẫn không tốt.
Tô Thanh Hòa rót nước cho ông, cô thấy cha chồng cô ở tuổi này rồi còn tức giận như vậy, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì không tốt.
Mẹ Cố nhận lấy nước cho phó huyện trưởng Cố: “Nhìn xem con dâu hiếu thảo chưa, chuyện gì cũng không quan trọng bằng người trong nhà. Ông có chuyện gì cứ nói ra đi, đừng bực bội nữa.”
Phó huyện trưởng Cố lấy nước uống, uống một hơi cạn sạch, giọng nói mới dịu đi chút ít.
Cố Trường Chính và Cố Trường Bình nghe chuyện cũng đi ra.
Trông thấy tình hình này cũng không lạ. Mấy ngày nay cha bọn họ đều như thế, buổi tối đi ra ngoài rồi trở về cứ như vậy. Hiển nhiên lại giống những ngày qua, ầm ĩ một trận với huyện trưởng và bí thư Tôn không thành.
Cố Trường Chính nói: “Cha à, chuyện này không phải phần việc của cha, cha đừng tranh cãi với huyện trưởng và bí thư Tôn nữa. Dù sao ông ấy cũng lo mọi việc trong huyện, còn cha phụ trách vấn đề vũ trang cơ mà. Hàng ngày quản lý tốt trật tự trị an là được rồi.” Chủ yếu là năm ngoái vừa xử lý một nhóm người, anh ta lo cha mình đắc tội với nhiều người quá, đến lúc ấy bị người ta đâm thọt sau lưng.
Cạch ———
Phó huyện trưởng Cố đặt mạnh cốc nước lên bàn: “Nói hay thật! Cha ăn lương nhà nước, chuyện này cha phải lo, cha chỉ phụ trách bộ phận vũ trang của huyện, nhưng cha cũng là cán bộ của nhân dân. Gạo nhà mình ăn, đều là người dân chắt bóp tiết kiệm cho chúng ta, con không nghĩ cho người dân, thì cũng phải nghĩ cho miệng ăn nhà mình chứ?!”
Nói hay quá đi! Tô Thanh Hòa suýt thì vỗ tay bôm bốp cho cha chồng, nói đúng quá.
Nhưng mà không thể vỗ tay, nếu cô vỗ tay, chính là đổ thêm dầu vào lửa khiến anh cả mất thể diện.
Nhưng mà Cố Trường Chính vẫn bị phó huyện trưởng Cố chất vấn đến câm nín.
Làm một đồng chí công an, anh ta cũng ăn cơm nhà nước, cũng là làm việc vì nhân dân. Thế mà thường ngày anh ta chỉ cần lo chuyện của mình thì ắt sẽ không kham việc người khác.
“Cha à, con biết sai rồi, nhưng chuyện này chúng ta không quản được. Bí thư Tôn có quan hệ tốt với huyện trưởng Lâm. Một phó huyện trưởng như cha, xen vào có được không?”
“…” Phó huyện trưởng Cố biểu cảm tĩnh lặng không nói chuyện.
Hai người này đều đề phòng ông, bởi vì ông là người vùng khác đến, hơn nữa còn xuất thân là quân nhân, tiếp quản bộ phận vũ trang. Dân quân trong huyện bình thường xuất quân là nghe theo lệnh ông. Chẳng hạn như đợt trước đội lương thực đến nhà dân thu lương thực làm cho gà bay chó sủa, ông ra quân chỉnh đốn, thế là lương thực thu không được nhiều, vậy nên huyện trưởng Lâm và bí thư Tôn rất không hài lòng.
“Cha ơi, huyện mình không thể qua công ty lương thực bên kia thu nhận lương thực sao, đến vùng nông nghiệp thu. Chúng ta năm ngoái đói kém khốn đốn nhưng vẫn còn nhiều nơi khác không bị ảnh hưởng, nhất định vẫn còn hạt giống.”
Tô Thanh Hòa giúp đưa ra chủ ý.
Phó huyện trưởng Cố thấy một đứa nhỏ cũng bận tâm lo nghĩ cảm thấy mình như được an ủi phần nào, ít nhất trong nhà vẫn còn có người có chung suy nghĩ với ông, ông thở dài nói: “Huyện không đưa tiền thì đâu đi mua lương thực được, không có tiền những nơi khác cũng không thể cho mình mượn không giống trước. Mấy năm nay chúng ta loạn đói nghiêm trọng, người ta không lấy gì mà an tâm. Tuy đều là của nhà nước, nhưng đều đã quy định số lượng cụ thể rồi.”
Tô Thanh Hòa: “…” Không ở trong tổ chức nên thành ra không thể hiểu nổi những góc khuất bên trong. Cứ tưởng của nhà nước thì cho nhau mượn qua lại gì đó được chứ.
Những người khác cũng không nói gì, chuyện lớn như này, người khác không có cách nào giúp đỡ. Dù sao cũng là chuyện của cả huyện. Hơn nữa bọn họ hiện tại chỉ là sống dưới sự che chở của cha, không có năng lực bàn chuyện lớn như vậy.
Phó huyện trưởng Cố cũng không muốn ảnh hưởng mọi người nghỉ ngơi nữa, phát tiết xong rồi thì đứng lên đi vào phòng: “Về nghỉ ngơi hết đi ngày mai còn phải đi làm nữa, nghỉ sớm cho khoẻ.”