Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 222 - Chương 222 - Nan Đề 2

Chương 222 - Nan đề 2
Chương 222 - Nan đề 2

Chương 222: Nan đề 2

Mẹ Cố nói với Tô Thanh Hòa: “Thanh Miêu Nhi về phòng ngủ đi con, con còn nhỏ đừng lo lắng chuyện này, cha có mẹ chăm sóc rồi.” Bà nói xong cũng theo vào phòng: “Ông nó ơi, tôi bóp vai cho ông, ngủ một giấc thật ngon đi.” Giọng nói dịu dàng vô cùng, làm Tô Thanh Hòa sởn cả gai ốc, bảo sao cha chồng thương yêu bà thế…

Tô Thanh Hòa về phòng tắt đèn nằm trên giường nói chuyện với hệ thống, đêm dài đằng đẵng, đây đã trở thành phương thức giải trí của cô.

“Hệ thống này, nếu mi mà là hệ thống vạn năng thì tốt. Vấn đề này của cha tôi có thể giải quyết nhanh gọn. Ôi một người cán bộ tốt, vì dân chúng làm bao nhiêu việc. Thấy ông như vậy khiến người ta thương cảm làm sao. Mọi việc ông ấy làm đều vì người dân.”

“Ký chủ, bổn hệ thống là vạn năng đấy, chẳng qua là ký chủ quá lười không kiếm đủ tài nguyên để nâng cấp hệ thống.”

“… Năng lực của một người có hạn!” Tô Thanh Hòa thanh minh: “Tôi thấy bản thân giúp được người trong đội là giỏi lắm rồi, cả huyện như vậy, trọng trách này lớn cỡ nào chứ. Tôi chẳng phải đấng cứu thế. Năng lực con người đến đâu thì làm việc cỡ ấy, tôi biết tự lượng sức mình.”

“Nhưng ký chủ chưa thử sao biết năng lực mình chỉ có bằng ấy, có lòng ắt có tài nguyên. Bổn hệ thống có đủ nguồn tài nguyên thỏa mãn trái tim bao la của ký chủ.”

“…” Tô Thanh Hòa thấy mấu chốt là trái tim cô to như đầu kim. Nhưng mà nghĩ đến cha Trường An là một cán bộ như thế, Tô Thanh Hòa bứt rứt trong lòng. So với những người như họ, trái tim cô quá nhỏ bé…

Cô thở dài một tiếng: “Vấn đề là hiện tại tôi không có năng lực lớn đến thế. Chung quy không thể cố đấm ăn xôi được.”

“Ký chủ, sau mỗi lần thành công thăng cấp một điểm kỹ năng đều sẽ có phần thưởng đặc biệt, ký chủ có thể lựa chọn nâng cấp kĩ năng lên cấp C và nhận được phần thưởng hậu hĩnh. Kiểm tra nhận thấy hiện nay ký chủ có tấm lòng nhân hậu thì sau khi ký chủ hoàn thành nhiệm vụ nâng cấp còn có thể nhận được thêm phần thưởng.”

Nghe hệ thống nói, Tô Thanh Hòa ngạc nhiên nghĩ ngợi, sau rồi tò mò nói: “Hệ thống, sao đột nhiên mi hào phóng thế?”

“Là vợ một người quân nhân, phẩm hạnh tốt quan trọng hơn năng lực. Hệ thống có thể tăng kỹ năng cho ký chủ nhưng không thể cải thiện phẩm chất của cô. Cho nên đây là nhiệm vụ ẩn giấu.”

Tô Thanh Hòa không ngờ hệ thống còn có chiêu sau, mặt dày nói: “Tôi đây bình thường cũng rất hiền lành lương thiện mà, sao mi không thưởng cho tôi?” Phúc lợi nên có không thể thiếu.

“Ký chủ, người lương thiện sẽ không chủ động đòi này nọ. Kính mong kí chủ dừng ngay tư tưởng không lành mạnh này lại, nếu không sẽ mất đi phần thưởng đặc biệt.”

Tô Thanh Hòa: “…” Vẫn là hệ thống keo kiệt lại hay chơi xấu!

Cô đang chuẩn bị rời khỏi hệ thống chợt nghe hệ thống phát ra âm thanh nhắc nhở: “Đing… Đối tượng quân nhân hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, thưởng hai tinh tệ.”

Tô Thanh Hòa ngây người hồi lâu, cong cong khóe miệng, Trường An nhà mình chăm chỉ quá đi. Mỗi ngày huấn luyện không ngừng nghỉ! Cô cũng muốn mình thật cố gắng. Không thể thua kém quá nhiều được.

Tô Thanh Hòa thấy mình có thể cải thiện ở phần kỹ năng ‘ăn’, dù sao cũng đã có ba điểm kỹ năng, còn thiếu bảy, là bảy món ăn… Bây giờ ở quán ăn Quốc Doanh, cơ hội kiếm nguyên liệu nấu ăn cũng nhiều. Ừm, nhân tiện làm mấy món ngon gửi qua cho Trường An.

Ăn hết thịt khô chưa không biết.

Trong sân huấn luyện quân đoàn mũi nhọn biên cương, Cố Trường An vừa huấn luyện xong đang ngồi trên bao cát nghỉ ngơi, sau đó móc một miếng thịt khô trong túi ra nhấm nháp.

Mùi vị thơm ngon khiến anh như được hồi phục sức lực ngay tức khắc.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời trong nền đen quang đãng, thấy được cả ánh trăng treo trên cao, anh lại nhớ Thanh Miêu Nhi rồi.

Hôm trước gửi tiền trợ cấp về, không biết bao giờ Thanh Miêu Nhi mới nhận được.

Cô chắc lại không nỡ tiêu, rồi lại mua đồ ăn gửi vào đây cho anh. Anh phải viết thư cho Thanh Miêu Nhi, bảo cô cứ thoải mái tiêu. Dù sao còn mấy tháng nữa là anh được một năm rồi, được tăng tiền phụ cấp. Sau này tiền sẽ càng dư dả hơn.

Đủ cho anh với Thanh Miêu Nhi tiêu.

Đợi anh kiếm đủ tiền cho anh và Thanh Miêu Nhi tiêu, anh sẽ xuất ngũ về sống một cuộc sống tốt đẹp với cô.

Ôm suy nghĩ này, Cố Trường An cười. Nhất định phải thật cố gắng, phải nhận nhiệm vụ lập công. Phải thăng chức, về sau tiền phụ cấp lấy được càng nhiều.

Đang định trở về lại thấy hình như có người ngồi xổm ngoài doanh trại.

Cố Trường An đến gần nhìn xem, là Lão Dát Tử. Anh ta đang buồn rầu nhìn vu vơ.

“Anh cũng chưa ngủ à?”

“Tôi mới trong phòng ra.” Lão Dát Tử nhìn trời. “Trường An, hôm nay đội trưởng tìm tôi nói chuyện, tôi có khả năng phải đi.”

Bình Luận (0)
Comment