Chương 223: Chuyển công tác
Cố Trường An ngạc nhiên hỏi: “Đi đâu, anh làm rất tốt mà?”
“Lần trước tôi đánh Mĩ, vết thương cũ trên người vẫn luôn chưa lành. Hơn nữa tôi sắp xuất ngũ rồi, cho nên đội trưởng bảo có lẽ sẽ điều tôi đi đội khác làm tiểu đội trưởng. Như vậy sau khi xuất ngũ dễ sống hơn. Với lại đồng thời cũng giúp đội khác đào tạo thêm lính tốt.”
Cố Trường An ngồi xuống cạnh anh ta: “Đây là chuyện tốt mà. Sao trông anh buồn thế?”
Nếu anh được thăng chức lên làm tiểu đội trưởng sẽ vui chết mất. Tiền phụ cấp của tiểu đội trưởng cao hơn, sau này còn có cơ hội tiếp tục thăng tiến.
Rồi có thể trở thành cán bộ, không phải suốt ngày làm nhiệm vụ huấn luyện nữa.
Lão Dát Tử liếc anh: “Cậu không hiểu đâu. Tôi có thể thăng chức từ lâu rồi. Nhưng tôi không nỡ rời đội mình. Đội mình vinh quang biết bao, đi đến đâu người ta cũng biết chúng ta là tiền tuyến đánh giặc, chúng ta là những chiến sĩ vinh quang. Nhưng người xuất sắc ở đội chúng ta nhiều lắm, tôi không thăng lên được ở đội mình. Nếu thăng chức chỉ có thể chuyển đến đội khác. Tôi không muốn đi, tôi còn muốn làm tiên phong đánh địch.”
“Anh Dát Tử, anh lui về sau nghỉ ngơi thôi. Làm lính không nhất thiết lúc nào cũng phải đánh địch đâu.”
Cố Trường An thấy Lão Dát Tử cố chấp quá rồi.
“Trường An, chúng ta là quân nhân, là một người lính. Chúng ta phải xứng đáng với bộ quân phục mặc trên người này. Mấy năm nay mất mùa đói kém, bao nhiêu nơi dân chúng ăn không đủ no, nhưng bộ đội chúng ta đều được ăn no đủ là vì sao? Đó là nhân dân thắt lưng buộc bụng tiết kiệm cho chúng ta ăn. Chúng ta tham gia quân ngũ không phải vì ăn no lấy tiền trợ cấp mà là vì phải đáp lại những gì nhân dân đã gửi gắm cho chúng ta!”
Cố Trường An chột dạ đỏ mặt, cũng may là trời tối, mặt anh cũng đen cho nên nhìn không ra.
Lão Dát Tử gạt nước mắt nói: “Mấy năm trước lúc chúng ta đi giúp nước bạn chống giặc có đi qua một thôn vùng biên giới, người dân bản thân nhịn đói cũng dành phần ra cho chúng ta ăn. Họ bảo: “Tôi nhìn thấy các đồng chí là cảm thấy yên tâm. Những người lính các bạn là trụ cột chống trời, không thể gục ngã được. Có các đồng chí chúng tôi sẽ không sợ đám người Nhật hung ác lại đến áp bức mình nữa.”
Cố Trường An về doanh trại, nằm trên giường, mắt đăm đăm nhìn bộ quân phục treo bên giường.
…
Quán ăn Quốc Doanh chỉ có thứ hai và thứ sáu là được cung ứng bột mì, sủi cảo và thịt cá, thứ ba và thứ năm cùng lắm được ít mì sợi và gạo trắng, hoặc là canh thịt nấu rau cải.
Tô Thanh Hòa đến làm đúng thứ năm.
Ngày hôm sau vừa đẹp là thứ sáu.
Sáng sớm người bên cung cấp nguyên liệu giao thịt cá và bột mì đến. Thím Lý và Tô Thanh Hòa vui vẻ cùng nhau chuyển đồ vào quán.
Bác Kiều thì lại bắt bẻ người ta, con cá này không to, thịt kia không tươi.
Mang hết đồ vào trong rồi, thím Lý bèn lấy phiếu thịt với phiếu bột mì ra. Bác Kiều cũng lấy ra một đống phiếu.
Tô Thanh Hòa hỏi: “Lấy phiếu ra làm gì ạ?”
Thím Lý cười nói: “Một tuần khó được hai lần cung cấp thịt cá tươi ngon như vậy, cháu không muốn lấy một ít về cho người trong nhà sao? Chợ cung ứng cũng tìm mua không được đồ tươi thế này. Thân thích nhà bọn bác đã tính hết cả rồi.”
Tô Thanh Hòa: “…” Còn có thể làm như vậy ư!
Cô cũng nhanh chóng bỏ tiền và phiếu ra. Trường An cho cô mười đồng, lần trước gửi đồ lên cho anh, mất một ít vào phí vận chuyển, còn lại vẫn chưa đụng đến, phiếu thịt cũng còn mấy tấm.
Ba người cùng đổi ít thịt ngon. Tô Thanh Hòa thật ra không lấy bao nhiêu, chỉ có điều mọi người đều lấy, nếu cô không lấy có vẻ là tách biệt với quần chúng nhân dân. Dù sao cũng không phải thiếu đạo đức lấy không đồ của nhà nước. Ừm ăn vào bụng thì không tính, đó là khẩu phần trong công việc…
Lấy thức ăn xong bọn họ để trong rổ dưới bàn đảo bếp.
Không chỉ bọn họ làm như vậy, người trong đơn vị quen với bọn họ cũng đến đây: “Bà Lý ơi, có bột mì không.”
“Bột giàu gluten với bột nguyên cám, còn ít bột đậu phộng.”
Thím Lý cắn hạt dưa nói.
“Hết rồi, có lấy bột đậu phộng không?”
“… Lấy.”
Đợi bọn họ đi khỏi, Tô Thanh Hòa nói: “Chúng ta vẫn còn bột giàu gluten và bột nguyên cám mà thím?” Vừa nhập về xong.
“Có mỗi ít còn để thím làm sủi cảo chứ, cán bộ người ta thích ăn.”
Một lát sau có người lục tục đến đây. Đều là đến mua sủi cảo.
Thấy Tô Thanh Hòa, vợ bí thư Tôn nói: “Ồ, đây không phải con dâu ba nhà họ Cố đấy ư, cũng đến đây làm à.”
Thím Lý cười nói: “Tiểu Tô chịu khó làm việc nhanh nhẹn lắm.”