Chương 224: Châm ngòi thổi gió
“Thế à, nhưng mà tôi bảo này, nhà họ Cố này cũng thật là, để con dâu đi làm thời vụ. Ít nhất cũng phải cho vào biên chế chứ. Nhưng mà tôi thấy cũng nhanh thôi, bà Lý này, mấy năm nữa bà cũng nghỉ hưu rồi, chân biên chế này đoán phần nhiều là nhường lại cho Tiểu Tô. Tiếp tục thế này cũng tốt.
Châm ngòi, châm ngòi trắng trợn!
Tô Thanh Hòa thấy sắc mặt thím Lý không tốt, lập tức nói: “Không có khả năng này đâu, việc gì cũng phải có quy định của nó, việc của thím Lý đương nhiên phải nhượng lại cho người trong nhà thím chứ ạ, sao có thể cho người khác được. Làm như vậy không phải sẽ rất lộn xộn sao. Bí thư Tôn cũng sẽ không nghĩ như vậy, làm thế không được đâu cô ơi, những dự định rối hết cả. Bất dĩ quy củ, bất năng thành phương viên.”
[Nguyên văn: “Bất dĩ quy củ, bất năng thành phương viên”.
Không dùng thước góc thì không thể vẽ ra được hình vuông, hình tròn. Cũng như vậy, người ta nếu không được giáo dục một cách quy củ, lễ nghi thì chẳng nên người, chẳng làm nên điều gì trong đời.]
Vợ bí thư Tôn cứng đờ mặt, không ngờ cô con dâu nhà họ Cố trông hiền lành mà lanh mồm nhanh miệng ra phết. Bà ta cười khẩy nói: “Cũng phải, mọi việc đều phải tuân theo quy tắc, cháu cũng về nói với cha chồng, đừng suốt ngày vượt quyền.”
“Cha cháu không vượt quyền, đó là toàn tâm toàn ý làm việc vì người dân!”
Vợ bí thư Tôn còn đang định nói gì thì thím Lý múc sủi cảo ra bỏ vào bát vợ bí thư Tôn.
Vợ bí thư Tôn thoáng nhìn qua, nhíu mày nói: “Sao hôm nay sủi cảo nhỏ thế?”
Thím Lý cười nói: “Mọi lần nhiều bột mì, tôi nặn cho bà miếng lớn. Bây giờ mùa màng không tốt, đồ đưa đến quán cũng ít đi. Bà ráng ăn đi, lần sau nhiều bột mì hơn tôi gói cái lớn cho bà.”
“…” Vợ bí thư Tôn phụng phịu đi ra. Hiển nhiên là rất không hài lòng với sủi cảo lần này.
Bà ta đi rồi, thím Lý quay ra ngoài cửa sổ xì một tiếng khinh miệt: “Thứ gì không biết, còn muốn ăn sủi cảo lớn à.”
Tô Thanh Hòa: “… Thím Lý, cháu thật không có suy nghĩ ấy đâu. Chồng cháu là quân nhân, về sau có thể cháu sẽ phải theo quân đội, không thể đợi ở đây.”
Thím Lý xua tay: “Cháu đã nói những lời ấy chẳng lẽ thím còn không tin cháu ư? Bà ta vốn vậy đó, đến đây đòi ăn sủi cảo lớn hơn của người ta, hai lạng thế nào cũng phải tính lên ba. Chuyện thay đổi người công tác, cũng chỉ có nhà bọn họ mới có khả năng làm ra.”
Tô Thanh Hòa nghĩ đến mẹ chồng mình ở nhà uy phong bao nhiêu, thế mà từ trước đến nay đi ra ngoài thành thật khép nép. Thầm nghĩ bí thư Tôn kia đoán rằng cũng chả phải người tốt lành gì. Đối địch với cha chồng cô, không chịu lấy giống cho huyện mình, tính khí vợ ông ta còn trái khoáy như thế, thì có thể tốt đẹp đến đâu chứ.
Bữa sáng của ba người là sủi cảo, sau khi ăn xong mới mở cửa quán, lúc này đã chín giờ rồi…
Một đám người chạy ào vào, có một vài người còn vì giành chỗ ngồi mà xích mích với nhau, Tô Thanh Hòa vội chạy ra khuyên. “Hai đồng chí ơi, đừng đánh nhau nữa, ở nơi công cộng chú ý một chút.”
Kết quả người ta không thèm nghe.
Cô thẳng tay vỗ bàn cái bốp: “Còn muốn ăn không hả, thích đánh ra chỗ khác mà đánh, đừng chiếm vị trí nhà nước!”
Người đánh nhau dừng tay ngay tức khắc, rồi quay ra nhìn nhau. Trong đó một người chìa tay ra, bắt tay người còn lại: “Chào đồng chí, lâu rồi không gặp nhỉ, vừa đùa tí cho vui, anh ăn trước đi, tôi ra ngoài hút điếu thuốc cái đã.”
“Được được được, tôi ăn xong rồi gọi anh, trả chỗ này lại cho anh nhé.”
Câu chuyện giải quyết êm đẹp.
Tô Thanh Hòa: “ …” Đúng là không thể chiều mà!
Sau khi xong bữa sáng một lúc, thím Lý và bác Kiều cũng đi khỏi quán, định đến trưa rồi quay lại.
“Bác ơi, cơm trưa vẫn để cháu nấu đi ạ, cháu sẽ làm thịt kho tàu, món sở trường của cháu đó bác. Bác với thím ăn thử xem sao.”
“Ừm được.” Bác Kiều gật đầu đồng ý. Vừa hay ngồi hút thuốc với ông bạn già thêm một lúc.
Về phần Tô Thanh Hòa có vụng trộm lấy gì hay không thì không thành vấn đề. Làm bao nhiêu năm nay, thiếu gì hụt gì ông nhìn cái là biết ngay. Hơn nữa, quán không khắt khe, chỉ cần không quá đáng thì cũng không ai nói gì.
Mọi người đi rồi Tô Thanh Hòa bắt đầu nghiên cứu công thức làm thịt kho tàu.
Là một người nội trợ, cũng là một người tuyệt không thể sống thiếu đồ ăn ngon. Tô Thanh Hòa dự tính luyện tập thuần thục kĩ năng nấu nướng của mình, nâng cấp trong cuộc kiểm tra nấu ăn.
Nguyên liệu để làm món này ngon nhất là thịt lợn sạch không chăn tăng trọng.
Thời đại này lợn đều là lợn nuôi thuần. Chỉ còn phải chọn chất lượng tốt nhất. Còn ở đâu có thịt lợn ngon hơn quán ăn Quốc Doanh này, người ta cung cấp cho quán này đầu tiên, sau đó mới mang đi các Cung Tiêu Xã.