Chương 226: Thị sát 2
Nghĩ đến cảnh tượng đó lập tức thật hưng phấn.
“Tiểu Tô à, cháu làm món thịt kia không tồi đâu, cháu xem bác nấu thịt kho tàu này thế nào. Bác làm kiểu gì cũng không ra được hương vị mà cháu từng nấu kia.”
Nói đến ăn cơm chính là thưởng thức hương vị, lúc trước bác Kiều rất tự tin về bản thân mình, bây giờ lại không dám tự tin như vậy nữa, ăn mấy món mà đồng chí Tô Thanh Hòa nấu, chính ông cũng nếm được hương vị rất ngon.
Không bằng người ta đó.
Bác Kiều có cảm giác vô cùng áp lực.
Tô Thanh Hòa nói: “Bác Kiều à, chủ yếu cháu chỉ làm được mấy món này thôi. Bình thường cháu vẫn tự mài giũa bản thân, cho nên khả năng nấu nướng mới tốt hơn chút, không giống bác đầu bếp đây, tinh thông đủ loại kỹ năng.”
Nghe thấy mình được Tô Thanh Hòa khen ngợi, vẻ mặt bác Kiều tràn đầy phấn chấn: “Cháu nói cũng đúng, cái gì bác cũng làm được. Món gì cũng biết.”
Sau đó ông nhíu mày nói: “Chỉ là hương vị mấy món ăn này không ổn lắm.”
Tô Thanh Hòa nghe hiểu ý tứ các Kiều, gãi đúng chỗ ngứa rồi, cô cười nói: “Bác đầu bếp à, nếu bác không chê, lát nữa cháu tìm cơ hội trao đổi với bác về mấy món ăn này một chút, cùng nhau học tập tiến bộ.”
Lại có cơ hội nấu ăn rồi, hơn nữa còn là làm đồ ăn ngon, ha ha ha ha.
Trong lòng bác Kiều cũng cười ha ha, cảm thấy đồng chí Tiểu Tô thật sự vô cùng hiểu chuyện, vô cùng thành thật.
Cô bé này đúng là tốt mà, về sau phải quan tâm cô bé đó hơn một chút, đồ gì ngon ăn nhiều một chút, lớn khỏe một chút.
Hai người vừa mới đạt được thỏa hiệp, thịt kho tàu cũng ra lò. Thím Lý bưng thịt kho tàu lập tức kêu to: “Thịt kho tàu đầu bếp nấu!”
Nghe được mấy chữ thịt kho tàu, đoàn người đều nhìn chằm chằm vào quầy hàng, trong mắt sáng lên.
Nhưng mà cũng chỉ nhìn thử thôi, rất ít người cam lòng ăn. Cho dù mua thịt kho tàu cũng sẽ không ăn ở đây, mà đều bưng về cho người trong nhà ăn chung. Phần lớn người ở lại đây ăn cơm đều là công nhân vội vàng phải bắt đầu làm việc, ăn mau một miếng sủi cảo từ bột mì rồi đánh chén xong bữa cơm ngon.
Mấy người lão Nghiêm vẫn còn đang nhớ đến công việc, đột nhiên nghe thấy một tiếng hô lớn: “Có còn muốn ăn thịt không hả?!”
“……!!!” Mấy người sợ hết hồn, sau đó đoàn người đều nhìn bọn họ chằm chằm, thư thư trẻ tuổi lập tức soạt soạt soạt chạy nhanh đi bưng thịt kho tàu, làm sao có thể không ăn đây?
Sau khi bưng thịt tới, mọi người lập tức phát hiện ra một vấn đề, bọn họ không có chỗ để đặt đồ, cũng không thể để xuống đất mà ăn được. Tô Thanh Hòa ở cửa sổ bên trong nhìn qua, cảm thấy mấy người này trông không giống công nhân lắm, ngược lại là có khí chất giống cha chồng cô hơn. Hơn nữa trước đó tới ăn cơm mọi người đều nguyện ý đợi một chút, vậy mà riêng bọn họ lại không chờ, chứng tỏ là không có nhiều thời gian.
Là một người đã từng làm tác giả tiểu thuyết, đồng chí Tô Thanh Hòa nháy mắt tưởng tượng ra một trăm loại khả năng, sau đó nhanh nhẹn dọn ra một chiếc bàn tròn nhỏ.
“Không có ghế, mọi người chịu đựng một chút.”
“Đồng chí này, cảm ơn cô nhé.” Cái này có thể giải quyết tình hình khẩn cấp, mấy người hướng về phía nữ đồng chí nhỏ này lộ ra vẻ mặt cảm kích.
Thư ký đặt thịt lên trên bàn, sau đó đến mấy bàn khác lấy đũa. Rồi lại đi bưng cơm. Anh ta thường ăn cơm ở quán cơm quốc doanh, ngược lại biết rõ quy củ ở nơi đây, muốn gọi người ta phục vụ là điều không thể.
Nhìn tác phong người thanh niên đó, Tô Thanh Hòa càng thêm khẳng định, những người này chắc chắn là cán bộ, cũng không biết là tới làm gì.
Cô cũng không đợi lâu thêm, nhanh chóng quay lại phòng bếp, thím Lý ở trong tò mò hỏi: “Cháu quản nhiều như vậy làm gì, chiều hư đó.”
“Thím Lý à, cháu thấy mấy người kia xem chừng là cán bộ từ đâu tới đấy.” Tô Thanh Hòa lo thím Lý không biết tình hình mà đắc tội với người ta lại chọc phải rắc rối.
Thím Lý sửng sốt, nhìn trái một chút nhìn phải một chút, hình như có chút giống: “Nếu thật sự là cán bộ, vậy bọn họ tới nơi này của mình làm gì nhỉ, đều đến nhà ăn lớn trên huyện ủy ăn cả rồi. Ăn cơm nhà nước cũng không phải trả tiền.”
Tô Thanh Hòa đáp: “Không chừng người ta muốn ăn một bữa thịt kho tàu đó.”
Mấy người bên này đang ăn thịt kho tàu đều cau mày, sau đó cẩn thận ngửi mùi hương, lại ăn một miếng.
“Sao món này không giống với hương vị vừa nãy nhỉ.” Lão Nghiêm hỏi.
“Tôi cũng không ngửi được hương vị kia.” Đồng chí lão Lâm cũng gật đầu theo: “Không phải lừa gạt chúng ta đấy chứ.”
Thư ký nhỏ vội vàng trả lời: “Đây chính là do đầu bếp nấu, tôi vừa đến đó bưng đồ, bên trong chỉ có một đầu bếp thôi, hai người khác đều ngồi ở cửa sổ thu phiếu.”