Chương 227: Thị sát 3
“……” Điều này hoàn toàn không hợp lý, hương vị đầu bếp làm ra sao còn không bằng hương vị vừa rồi kia?!
Tuy rằng đều là thịt, nhưng mà không đạt được đến hiệu quả như mong đợi, ăn cái này cảm thấy rất buồn bực. Cảm giác bản thân mình bị lừa gạt mất rồi!
Vừa ăn, biểu cảm trên mặt họ vừa vô cùng bất mãn.
Những người khác nhìn thần thái khi ăn của bọn họ, trong lòng đều đang mắng chửi mẹ nó. Không muốn ăn thì đừng ăn, cho tôi ăn một miếng đi. Tôi ăn một miếng thịt, thể nào cũng có thể cười ra hoa với anh. Cái kiểu ăn thịt còn có thể khổ sở đến vậy, đây là ăn nhiều quá căng bụng!
Nếu đó là người khác, nhất định thím Lý muốn mắng chửi người. Chẳng qua nghĩ tới người ta là cán bộ, nên ít nhiều có chút mắng không thành lời. Đương nhiên, trong lòng vẫn muốn chửi mấy câu.
Sau khi mắng chửi trong lòng, vẫn là để Tô Thanh Hòa đi hỏi han tình hình một chút.
Tô Thanh Hòa cũng sợ sẽ xảy ra vấn đề, mau chóng chạy đến: “Mọi người ăn không vừa miệng ở đâu, có ý kiến gì có thể nói cùng chúng tôi một chút.”
Lão Nghiêm đáp: “Vừa nãy ở bên ngoài chúng tôi ngửi thấy mùi hương thịt kho tàu, cho nên mới vừa gọi một bát thịt, mà sao thịt này đầu bếp nấu lại không có hương vị kia.”
“……” Chuyện này thật khó xử. Không ngờ người ta lại vì mùi thịt cô nấu mà đến đây, tình huống này có chút hương vị chỉ mang tính chất minh họa.
Tô Thanh Hòa lập tức nói: “Đầu bếp của chúng tôi có tay nghề đặc biệt tốt, nhưng mà món thịt kho tàu này lại không phải món sở trường của ông ấy. Món thịt lúc trước mọi người ngửi thấy là do tôi nấu, tôi chỉ biết nấu món đó thôi.”
Tổ nhỏ điều tra nghiên cứu: “……” Cái kiểu trùng hợp này cũng thật quá xui xẻo!
Thịt trong miệng càng thêm không có mùi vị gì.
Tô Thanh Hòa thấy bọn họ như vậy, lập tức nói: “Hay là tôi đổi món cho mọi người nhé, để tôi nấu cho mọi người, mọi người đi công tác từ xa đến, cũng không dễ dàng gì.” Quan trọng ở chỗ người ta là cán bộ, ai mà biết tới đây làm gì.
Lão nghiêm nói: “Không cần đâu, cứ ăn thế này đi, không cần phiền phức như vậy.” Không thể gây thêm phiền toái cho nơi này nữa.
Sau đó tiếp tục nói với Tô Thanh Hòa: “Chẳng qua là đồng chí nhỏ à, lần sau chúng tôi tới, cô phải nấu cho tôi cái món thịt kho tàu kia đấy nhé.”
Tô Thanh Hòa lập tức gật đầu.
Bởi vì biểu hiện của Tô Thanh Hòa vẫn luôn tốt, rất chân thành, lão Nghiêm lau miệng, lại hỏi: “Đồng chí nhỏ này, năm nay tình hình trong huyện thế nào, có tốt hơn mấy năm trước không?”
Loại thời điểm này đương nhiên phải nói mấy câu xã giao, phải nói là dưới sự chỉ đạo của lãnh đạo, cuộc sống càng ngày càng tốt. Nhưng mà lãnh đạo hiện tại là bí thư Tôn đó...
Tô Thanh Hòa thở dài: “Haizz, không khác năm ngoái là bao. Chuyện trong nội thành thì tôi không rõ, tôi chỉ là dân quê thôi, đầu năm quê chúng tôi ở bên kia càng ăn càng ít lương thực. Thế là đợi sang đầu xuân trồng lương thực, đến mùa thu thì thu hoạch lớn. Dân quê như tôi không sợ khổ, tôi hưởng ứng lời kêu gọi của chủ tịch, xắn tay áo lên trồng lương thực, xây dựng tổ quốc quê hương tươi đẹp. Nhưng mà không có hạt giống, tôi trồng không ra đồ ăn. Buồn lắm...”
Nghe thấy lời Tô Thanh Hòa nói, lão Nghiêm nhíu mày lại, bản thân ông ta lớn lên dáng dấp đặc biệt nghiêm túc, chau mày thế này lập tức lộ ra vẻ cực kỳ không vui.
Tô Thanh Hòa cân nhắc, đây rốt cuộc là ý gì, là không vui vì cô nói vậy, hay là không vui với tình hình này đây.
Lão Nghiêm thấy Tô Thanh Hòa căng thẳng, bèn xoa dịu: “Đồng chí, cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ hỏi một chút thôi. Đúng rồi, các người không vào trong tỉnh mua hạt giống sao?”
“Tôi cũng không biết nữa, trong huyện chúng tôi có cán bộ bảo là đi mua hạt giống, dù sao chuyện này là do huyện trưởng và bí thư bàn nhau, do bọn họ quyết định. Bọn họ cũng không gấp gáp, dù sao lương thực ăn hết rồi thì có thể tới quán cơm ăn sủi cảo lớn, cũng không đói... Ôi, mấy tình hình này tôi cũng chẳng rõ lắm đâu. Hơn nữa tôi tin dưới sự lãnh đạo của tổ chức, cuộc sống chúng tôi sẽ càng ngày càng tốt lên, tôi có lòng tin!” Tô Thanh Hòa vỗ ngực, vẻ mặt chắc chắn. Biểu hiện như một fan não tàn.
Tổ nhỏ điều tra nghiên cứu: “……”
Sau khi cơm nước xong xuôi, những người này lập tức đi khỏi.
Thím Lý hỏi Tô Thanh Hòa: “Vừa nãy mấy người đó nói gì vậy?”
“À, hỏi cách làm thịt kho tàu ấy mà.”
Thím Lý thổn thức: “Mấy cán bộ này cũng đáng thương thật, ăn một bữa thịt thôi mà còn nhớ thương.”
Tô Thanh Hòa gật đầu, so với công nhân của quán cơm quốc doanh được ăn uống thả ga, cán bộ thật sự rất vất vả đáng thương.
Sau khi tổ nhỏ điều tra nghiên cứu rời đi, tâm trạng vẫn không thể nào tốt lên được. Đồng chí trong một quán cơm quốc doanh thôi còn biết vấn đề của hạt giống, chứng tỏ vấn đề này xác thật rất nghiêm trọng.