Chương 228: Thị sát 4
Tình hình vụ xuân thiếu kém như vậy, cán bộ huyện làm sao thế, vậy mà còn chưa chịu giải quyết, làm trễ nải thời gian, còn trông cậy vào tỉnh phát lương thực cứu trợ ư?
Quả thực trong huyện đã nghĩ như vậy, nhiệm vụ luyện thép không thể hoàn thành, lương thực năm ngoái cũng không giao nộp nhiều, thành tích thật kém.
Bây giờ tiền trong huyện bọn họ không định dùng. Lương thực trồng giống nào cũng chẳng trồng được bao nhiêu, bọn họ giữ lại khoản tiền này, dùng để kiến thiết.
Phát triển kinh tế vẫn còn cần đến công nghiệp mà. Về phần lương thực, kiểu gì trong tỉnh cũng sẽ phát lương thực cứu tế. Dù sao trong huyện còn loạn đói, không trồng ra lương thực là chuyện bình thường. Cũng không phải là không cho trồng, hạt giống đã phát xuống rồi, chẳng qua là không đủ số lượng mà thôi.
Chờ đến khi công nghiệp vươn lên tiến bộ, trong huyện có cải thiện, cấp trên cũng sẽ không nói gì. Dù sao trong huyện mà phát triển tốt, cũng là tỉnh phát triển tốt.
Mục tiêu đều đã nhất trí, tất cả là vì làm xây dựng, để cho nhân dân có cuộc sống càng ngày càng cải thiện. Chờ trong huyện kiếm ra tiền, là có thể đi mua lương thực về.
Gần đây bọn họ chuẩn bị mở xưởng thép, tuy rằng quặng sắt trong huyện rất nhỏ, nhưng mà cố gắng một chút, vẫn có thể lập ra một cái xưởng sắt thép.
……
Tổ nhỏ điều tra nghiên cứu đi tới mấy vùng nông thôn nắm được tình hình vụ xuân, sốt ruột kinh khủng.
Đồng chí nhỏ kia đúng là nói không sai. Hiện giờ trong thôn đều xới đất, cày ruộng, chuẩn bị gieo hạt giống, ngoại trừ mấy hạt giống bắp ngô lúc trước vừa gieo xuống, giống cây cao lương, giống lúa vẫn còn có chỗ trống đấy thôi. Số lượng hạt giống bắp ngô còn chưa đủ... Tình hình này cũng không ổn.
“Ngày mai đến chỗ cơ quan huyện tìm hiểu tình hình, hỏi bọn họ một chút xem đây là chuẩn bị làm gì, còn làm việc được không, không thể để xảy ra chuyện, nhân lúc còn sớm thì nhường chỗ cho người khác đi! Cán bộ không cho dân chúng làm ăn, là muốn làm gì đây?!
Lúc này Tô Thanh Hòa cũng ở cùng phó huyện trưởng Cố báo cáo tình hình buổi trưa. Dù sao cha chồng cô chính là cán bộ, nhỡ đâu xảy ra vấn đề gì, cũng có thể có phòng bị.
…
Sau khi phó huyện trưởng Cố nghe Tô Thanh Hòa nói lại tình hình, ông cúi đầu suy nghĩ một chút: “Dáng vẻ cán bộ, còn hỏi tình hình trong huyện. Chẳng lẽ là người từ trong tỉnh tới?”
“Cha à, con thấy không chừng đúng là vậy đấy. Dù sao chúng ta loạn đói thế này, tình hình năm ngoái không ổn. Năm nay chắc chắn phải chú trọng đến rồi.” Tô Thanh Hòa cảm thấy bản thân vẫn động não rất nhiều.
Ngược lại dưới tình huống này nhất định phải biểu hiện thật tốt, sau đó nghĩ cách để bản thân đào được “hố” chôn những đối thủ kia.
Phó huyện trưởng Cố cũng cảm thấy tình huống này đúng là có khả năng xảy ra, bằng không thì ai sẽ đến huyện thành bên này giải quyết việc công chứ. Bọn họ ở nơi đây chính là khu loạn đói. Ông ấy nhìn Tô Thanh Hòa rồi hỏi: “Con nói, bọn họ còn muốn đến quán cơm ăn nữa à?”
“Dạ, họ nói vậy, cũng không biết có đến hay không. Lúc trước bọn họ muốn ăn thịt kho tàu con nấu, kết quả lại chỉ được ăn món đó do đầu bếp làm. Bảo là lần sau lại tới, thì để con nấu cho bọn họ ăn. Cũng không biết có phải là chỉ thuận miệng nói chút thôi không.”
Tô Thanh Hòa cũng không biết liệu bây giờ cán bộ còn cố chấp với mỹ thực như vậy không.
Phó huyện trưởng Cố dặn dò: “Nếu bọn họ còn đến, cho dù có phải hay không, con tìm cơ hội nói đôi câu. Có người quan tâm đến tình hình trong huyện thì chúng ta phải nói cho họ biết tình hình thực tế. Cho dù không thể giúp chút gì, cũng có thể khiến những người lãnh đạo trong huyện có một chút áp lực. Bây giờ bọn chúng quá không ra gì rồi!”
Tô Thanh Hòa gật đầu, cô cũng không muốn trong huyện loạn đói nghiêm trọng giống năm trước.
Thấy bộ dáng Tô Thanh Hòa ngoan ngoãn hiểu chuyện, phó huyện trưởng Cố một mặt hài lòng cười. Cô con dâu này là người thiện tâm, cũng biết quan tâm tới dân chúng đấy. Nếu đổi thành người khác, ngay cả khi cảm thấy không thích hợp cũng sẽ không để trong lòng, mà cảm thấy việc này không liên quan đến mình.
“Thanh Hòa à, chúng ta làm người không thể chỉ biết lo cho bản thân được, con thế này rất tốt, trong lòng biết nghĩ đến tình hình dân chúng. Tư tưởng giác ngộ rất cao. Về sau cũng phải duy trì thế này nhé.”
Tô Thanh Hòa cười nói: “Cha ơi, con cũng là người nông thôn cày cấy đấy thôi. Cho dù lúc nào cũng đều phải lo nghĩ.”
Mẹ Cố ở bên cạnh đã sớm cười đến lệch miệng, nghe hai người bàn xong chính sự rồi, lập tức nói chen vào: “Ông Cố à, ông xem Thanh Miêu Nhi của chúng ta quan tâm ông nhiều như thế nào, mấy việc của ông mà con bé cũng nghe lọt tai, tìm được cơ hội là giúp đỡ ông ngay. Không giống những người khác, chuyện gì cũng mặc kệ!”