Chương 229: Khen ngợi
Tô Thanh Hòa vội vàng ngăn lại: “Mẹ ơi, chỉ là con trùng hợp ở đó thôi mà. Người ta là muốn đến đó ăn cơm, những người khác cũng không có cơ hội gặp mặt đâu. Hơn nữa, cũng không biết việc này thật sự có thể có tác dụng không.”
Phó huyện trưởng Cố khích lệ: “Cho dù có phải hay không, con có lòng này là không tồi rồi.”
Mẹ Cố lập tức phụ họa: “Đúng vậy, Thanh Miêu Nhi nhà ta vừa hiểu chuyện lại còn không hề kiêu căng.”
Một lát sau, người nhà họ Cố đều đã trở lại. Từ lần trước vì mẹ Cố thấy bọn họ quay về còn sớm hơn so với Tô Thanh Hòa, sau khi làm loạn một trận, bọn họ lập tức bắt đầu trở thành phần tử tích cực của đơn vị mà chủ động tăng ca. Mới đây còn được lãnh đạo tán dương hết lần này đến lần khác.
Vừa vào trong nhà, chị dâu cả và chị dâu thứ nhà họ Cố đã chuẩn bị nấu cơm.
Tô Thanh Hòa đứng lên nói: “Để em nấu cho, em nấu thịt kho tàu ăn rất ngon đấy. Hôm nay người ta ngửi thấy mùi thơm bèn đến tìm, để em nấu cho cha mẹ ăn nhé.”
Cô nấu bữa này, vừa khéo lại thu được một chút khen thưởng, buổi tối khi đi ngủ còn có thể đến phòng bếp quân tẩu tiếp tục nấu cơm thăng cấp.
Mặc kệ việc hạt giống giải quyết thế nào, bây giờ cô phải mau mau thăng cấp để được nhận thưởng.
Mẹ Cố có chút không vui, Tô Thanh Hòa ôm lấy cánh tay bà nói: “Mẹ à, con muốn làm đồ ăn cho mẹ với cha cùng nếm thử tay nghề của con.”
“Được, mẹ sẽ nếm thử tay nghề của Thanh Miêu Nhi vậy.” Mẹ Cố bị cô làm nũng đến mềm lòng. Ai da, nếu bà có một cô con gái như vậy thì tốt biết bao, cũng may bây giờ cô là con dâu bà, sau này sẽ phải ở trong nhà cả đời, thời gian ở bên mình so với con gái còn dài hơn.
Tuy rằng Tô Thanh Hòa nấu thịt kho tàu, có điều những việc khác mẹ Cố vẫn không để cô nhúng tay vào, vẫn để cho chị dâu cả và chị dâu thứ hỗ trợ như trước.
Mẹ Cố lo rằng hai cô con dâu đó không nấu bữa này, sau này lại trông đợi hết cả vào Tô Thanh Hòa.
Đây cũng không phải là chuyện tốt. Trường An ở bên ngoài cực khổ như vậy, nếu trở về biết nàng dâu của mình phải hầu hạ cả một nhà, hẳn là sẽ rất khó chịu.
Nghĩ tới đứa con trai của mình đã bị đuổi ra khỏi nhà ấy, mẹ Cố lập tức cảm thấy tim thắt vào. Bà không có khả năng giữ con trai lại, vậy thì phải che chở cho con dâu thật tốt. Không thể để thằng ba với vợ nó phải chịu quá nhiều uất ức.
Ba chị em dâu ở trong phòng bếp bận rộn khí thế ngất trời.
Sau khi chị dâu cả và chị dâu thứ nấu cơm cao lương xong, bèn ở trong phòng bếp nhìn Tô Thanh Hòa nấu ăn.
Nhìn động tác thuần thục thế kia, hai người đều tin tưởng, vợ chú ba này đây không phải người lười, nếu thật sự là kẻ lười biếng, sao có thể có tay nghề tốt như vậy được chứ. Đây nhất định là không có cơ hội làm việc thôi. Như vậy nếu có cơ hội làm việc, xem chừng so với hai người bọn họ còn chịu khó hơn nhiều.
Vợ của chú ba đây là bị bà cụ nuông chiều đó.
Trong lòng hai người thổn thức không thôi.
Rất nhanh, toàn bộ nhà họ Cố đã truyền đến một mùi thơm.
Hương thơm phiêu tán khắp bốn phía, thịt để trên bàn, người một nhà vây quanh một chỗ cùng ăn cơm. Mẹ Cố nhìn thịt kho tàu ngon miệng, nước mắt lại bắt đầu rơi đầy mặt.
“Nếu như Trường An ở nhà thì thật tốt, đây chính là nhờ vợ nó đem về, vợ nó tự mình nấu đó. Nó có tư cách ăn nhất. Kết quả còn không kịp ăn...”
“Mẹ à, mẹ ăn thịt đi.” Tô Thanh Hòa gắp cho bà một miếng.
Mẹ Cố lúc này mới cảm động bắt đầu nếm thử một miếng: “Ăn ngon lắm, tay nghề của Thanh Miêu Nhi nhà chúng ta thật là giỏi.”
Phó huyện trưởng Cố cũng gắp một miếng, vừa ăn vừa gật đầu: “Hương vị thật sự không tồi. Nhiều năm như vậy, cha còn chưa được ăn món thịt kho tàu nào chính thống thế này.”
Những người nhà họ Cố khác cũng ăn đầy miệng bóng nhẫy dầu mỡ. Vợ của chú ba quả là một nhân tài mà.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Tô Thanh Hòa rửa mặt chuẩn bị đi ngủ, thuận tiện tiến vào trong phòng bếp quân tẩu luôn.
Mới vừa vào bên trong phòng, cửa phòng đã bị gõ vang. Tô Thanh Hòa mở cửa phòng xem thử, là mẹ Cố cầm hộp sắt đang đứng bên ngoài. “Mẹ ơi, sao mẹ còn chưa ngủ đi ạ.”
“Tìm con có chút việc đấy.” Mẹ Cố ý cười đầy mặt. Vừa vào trong đã đóng cửa phòng lại. Sau đó cầm hộp sắt bỏ lên trên bàn, mở nắp ra, lấy ra một chồng tiền và phiếu từ trong hộp.
Tô Thanh Hòa: “……”
Mẹ Cố lấy tiền và phiếu nhét vào trong tay Tô Thanh Hòa: “Cha con nói, con phải tự bỏ tiền ra mua đồ cho nhà mình. Tiền đấy cũng không thể để con tiêu xài như vậy. Con và Trường An đều là nhỏ nhất, không trông mong các con phải nuôi gia đình đâu. Mẹ với cha con bình thường cũng không có cơ hội gì dùng đến tiền, nên là đưa tiền này cho con cầm lấy, ngày thường muốn ăn gì thì dùng tiền này, đừng để chính mình phải vất vả.”