Chương 230: Tiếp tục làm nhiệm vụ
“...... Mẹ ơi, không cần đâu, con có tiền lương mà. Con ở trong nhà, mang đồ ăn về nhà cho mọi người ăn chung cũng là lẽ đương nhiên. Chúng ta là người một nhà mà.” Tuy rằng cô có lười, nhưng mà cũng không phải cái gì cũng không lấy ra.
Đấy không phải lười, mà đấy là ích kỷ. Cô ăn chùa uống chùa trong nhà họ Cố, việc gì cũng không cần làm, mang đồ về nhà cũng là phải phép.
Mẹ Cố lại không tán đồng với suy nghĩ của cô, bà nhét tiền vào trong túi cô: “Dù sao cũng cho con cầm tiền này xài đấy. Tiền này để ở chỗ của mẹ cũng chẳng để làm gì, con cầm mà tiêu, muốn mua gì thì mua. Cha con vừa mới cố ý giao cho mẹ, để cho con đừng tiết kiệm. Coi nơi này là nhà của mình. Con là đứa bé ngoan, mẹ quý con lắm. Anh trai chị dâu con đều không tri kỷ bằng con đâu.”
Nghe lời mẹ Cố nói, đôi mắt và cái mũi Tô Thanh Hòa đều ê ẩm hết cả lên.
Đừng nói là thời đại này, ngay cả về sau, cha mẹ chồng như vậy chạy đi đâu tìm được đây.
Đây là cô đụng phải vận may, tìm được đối tượng tốt như Trường An, còn có cha mẹ chồng mến thương như thế. Anh trai chị dâu của Trường An cũng đều tốt bụng.
Cả trong tâm và khuôn mặt cô đều có chút xúc động ôm lấy mẹ Cố: “Mẹ à, mẹ và cha đối xử với con tốt quá.”
“Con chính là con dâu mẹ chứ sao.” Mẹ Cố ôm Tô Thanh Hòa, giống như ôm con gái ruột của chính mình. Cảm giác thỏa mãn vô cùng.
Hai cô con dâu của bà vào cửa đã nhiều năm, cho tới bây giờ còn không làm nũng với bà như thế, vẫn là con dâu út này thân thiết nhất.
Tiền và phiếu Tô Thanh Hòa cũng không từ chối nữa. Dù sao cô cũng không tiêu xài gì, về sau mua đồ cho hai ông bà cụ cũng giống nhau thôi. Thời điểm trong nhà cần dùng cũng có thể lấy ra.
Chờ mẹ Cố đi rồi, Tô Thanh Hòa nằm trên giường nhắm mắt lại đợi trong chốc lát, nghe thấy phía bên ngoài không còn động tĩnh gì nữa, cô mới tiến vào trong phòng bếp quân tẩu.
Dù cho là vì dân chúng, hay là vì cha chồng của mình, hoặc là vì sinh hoạt yên ổn sau này, cô đều phải cố gắng thật nhiều.
Trong căn phòng khác, chị dâu thứ nhà họ Cố nằm trên giường nói chuyện phiếm với người chồng Cố Trường Bình của mình. “Trường Bình à, em cảm thấy vợ chú ba ở trong nhà khá được, cũng không cần đi làm lính văn nghệ đâu.”
Cố Trường Bình ừ một tiếng: “Sao đột nhiên thông suốt thế rồi?”
“Tay nghề của vợ chú ba thật tốt mà, nếu có cơ hội nấu cho em một bữa, em sẽ ăn rất ngon.”
Cố Trường Bình: “……” Trong đầu cô vợ này cả ngày suy nghĩ cái gì vậy? Trực tiếp xoay người ôm vợ mình: “Ngủ thôi ngủ thôi, ngày mai còn phải đi làm đấy.”
Tô Thanh Hòa không hay biết, một bữa thịt kho tàu của bản thân lại mua chuộc được chị dâu thứ.
Cô đang ở trong phòng bếp quân tẩu nghiên cứu gà Cung Bảo.
Nguyên liệu là dùng nguyên liệu nấu thịt kho tàu để đổi. Tuy rằng hơi lỗ một chút, tốt xấu gì cũng có thể gom góp đủ.
Nghiên cứu thực đơn một hồi lâu, Tô Thanh Hòa mới bắt đầu chậm rãi mà làm.
Dù sao nguyên liệu nấu ăn có thể dùng tuần hoàn, cũng không lo lãng phí nguyên liệu. Hơn nữa dùng những thứ này mà làm món gà Cung Bảo thật tốt còn có thể đặt trong không gian trữ vật mà ăn dần dần. Canh cá lần trước cũng không lãng phí chút nào, toàn bộ đều cho Trường An uống.
Món gà Cung Bảo này về sau cũng sẽ cho Trường An ăn.
Trường An không kén ăn, cho gì ăn nấy, cô rất thích nhìn bộ dáng Trường An khi ăn, cảm giác đặc biệt thành công.
Nghĩ đến Trường An là cô lại cảm thấy vui vẻ vô cùng. Ngay cả hai lần liên tiếp thất bại cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của cô. Cùng lắm thì Trường An ăn một bữa gà Cung Bảo nhiều hơn vậy.
……
Binh đoàn nơi biên cương.
Cố Trường An đang cố gắng huấn luyện, không ngừng chuyển vòng trên xà đơn.
“278…… 293…… 299, 300!”
Luyện tập xong đến cái cuối cùng, anh mệt lả người nhảy xuống khỏi xà đơn, sau đó lắc cánh tay mình, lại nhìn cơ bắp trên cánh tay bản thân một chút. Phồng lên một đống, rất rắn chắc.
Anh cảm thấy cơ thể của mình bây giờ tràn đầy sức mạnh. Nếu như gặp được kẻ địch to con lần trước kia, anh có thể trực tiếp xông lên tung một đấm khiến đối phương bị đánh đến ngã quỳ.
Nghĩ đến cảnh tượng ấy, trong lòng anh đột nhiên xuất hiện một loại cảm xúc kích động.
Dùng đôi tay của mình, sức mạnh của mình đánh bại quân địch.
Khiến cho những đám ranh con khốn kiếp đấy sẽ không còn dám tới trước cửa chính nước họ mà giở trò lưu manh nữa!
Đang hí ha hí hửng suy tưởng, đột nhiên anh hơi sửng sốt, sau đó bỗng ý thức được bản thân vậy mà đã bắt đầu hoang tưởng đến việc đánh địch rồi......
Anh lắc đầu, không được không được, Thanh Miêu Nhi còn chờ anh trở về đấy, anh đã đồng ý với Thanh Miêu Nhi rồi.
Anh chua xót dụi đôi mắt.