Chương 231: Chờ đợi
Ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời, hốc mắt chậm rãi có chút xót xa: “Thanh Miêu Nhi à, anh rất sợ hãi, anh sợ anh không về được thì làm sao bây giờ? Nếu có một ngày, chẳng ngờ được anh không thể trở về nữa thì phải thế nào đây?”
Trong phòng bếp quân tẩu, truyền đến âm thanh nhắc nhở “đinh" một cái: “Đối tượng quân nhân hoàn thành vượt bậc nhiệm vụ huấn luyện, khen thưởng hai tinh tệ.”
Tô Thanh Hòa đang xào nấu, nghe thấy tiếng nhắc nhở này, càng thêm hăng hái. Bưng chiếc nồi rung lắc quay cuồng cả lên.
Mệt đến nỗi đầu đầy mồ hôi.
“Đinh...... Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ khảo hạch cấp B món gà Cung Bảo đạt tiêu chuẩn, cộng thêm một điểm kỹ năng.”
Cả người Tô Thanh Hòa nhẹ nhõm đặt món gà Cung Bảo vào trong mâm. Ngửi qua, ôi, thơm quá! Cô cầm đũa lên ăn mấy miếng.
Hiện giờ kỹ năng “Ăn” này đã nhận được năm điểm kỹ năng. Tài nấu nướng của cô cũng càng ngày càng tiến bộ, để qua được những nhiệm vụ phía sau sẽ càng lúc càng dễ dàng.
Ngày hôm sau đi làm, Tô Thanh Hòa vẫn luôn chờ những người có hơi nghi là cán bộ ngày hôm qua đó tới.
Kết qua đợi đến gần trưa, lúc ăn cơm trưa người ta không đến. Ngược lại, có chừng mấy nhóm người đến ăn cơm một lát, cuối cùng trong quán cơm trống không, cả bác Kiều và thím Lý cũng đều đi rồi, cũng không thấy người nào nữa.
“Chẳng lẽ là mình động não quá nhiều, nhầm rồi sao? Việc này thật là xấu hổ quá đi.” Tô Thanh Hòa sờ khuôn mặt mũm mĩm của chính mình. Sau đó tiếp tục nghiên cứu thực đơn, chuẩn bị buổi tối làm bài khảo hạch món ăn.
…
Bên trong chính quyền huyện, tổ điều tra từ tỉnh tới đang nổi giận trong phòng làm việc của huyện ủy.
Người của cả huyện ủy cũng không được ăn cơm. Phó huyện trưởng Cố luôn ngồi trong phòng họp không nhúc nhích, trong lòng càng hài lòng với người con dâu thông minh của mình hơn.
Hôm qua con dâu mới nói với ông, hôm nay những người này đã tới rồi.
Cũng may hôm qua con dâu đã nhắc nhở ông nên hôm nay ông lại tìm lãnh đạo huyện ủy ầm ĩ chuyện hạt giống. Đúng lúc đó tiểu đội điều tra lại đến, bên phía ông sẽ không cần chịu trách nhiệm, ngược lại khiến lãnh đạo rất hài lòng.
Tổ điều tra kiểm tra sổ sách trong huyện ủy, tiền mua hạt giống bên trong còn thừa lại một ít, nhưng số tiền đó đều dùng để đầu tư xây dựng xưởng thép gì đó rồi.
Bọn họ tức tới mức đập bàn tại chỗ.
Đám khốn kiếp, cơm cũng không có mà ăn còn xây xưởng thép. Quốc gia đã không luyện thép quy mô lớn rồi, các người còn sôi nổi như vậy. Dân chúng có cần ăn cơm nữa hay không, hay là chờ tỉnh phát lương thực cứu tế. Lương thực cứu tế trong tỉnh không phải để làm như vậy!
Tổ trưởng Nghiêm phẫn nộ nói: “Rốt cuộc đám lãnh đạo các người đang làm gì vậy, thật sự là vì người dân hay chỉ vì cái ghế dưới mông các người?!”
Bí thư Tôn lập tức giải thích: “Chúng tôi làm vậy hoàn toàn là vì phát triển huyện. Huyện của chúng tôi nghèo, chỉ có công nghiệp nặng chèo chống mới có thể phát hiện. Chúng tôi là toàn diện thực hiện tinh thần trung ương...”
“Ngụy biện! Trung ương kêu các người để người dân đói bụng hả? Năm nay nếu trong huyện này có một người chết đói, trên người các ông sẽ gánh một sinh mạng! Tôn Thụ Tài, Lâm Kỳ Ân, hai người các ông hoàn toàn không cân nhắc tới dân chúng, tình huống này nhất định tôi phải phản ánh lên phía trên. Từ giờ trở đi các ông không được đụng vào tài vụ của huyện nữa, chờ sự trừng phạt của tổ chức đi.”
Tổ trưởng Nghiêm nói xong lại nhìn phó huyện trưởng Cố: “Đồng chí Cố Quốc Đống, tạm thời ông sẽ thay mặt giải quyết công việc của huyện, chuyện hạt giống là việc cấp bách, bên phía tỉnh có thể giúp đỡ, nhưng chính mọi người vẫn phải tìm cách đến tỉnh lấy hạt giống về. Nhớ kỹ, nhất định không được làm trễ nãi vụ xuân. Cũng không còn mấy ngày nữa, phải nắm chặt thời gian!”
Phó huyện trưởng Cố lập tức cực kỳ phấn khởi đứng dậy, mặt mũi tràn đầy trịnh trọng nói: “Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!”
Bí thư Tôn và huyện trưởng Lâm bên cạnh đều đen mặt.
Sau khi cuộc họp kết thúc thì đã sắp chiều, bụng mọi người đều đói tới sôi ùng ục. Tuy rằng bí thư Tôn và huyện trưởng Lâm đau lòng nhưng vẫn phải mời đám người tới căn tin của huyện ủy căn cơm.
Tổ trưởng Nghiêm trực tiếp từ chối: “Không cần đâu, tôi cơm nước xong xuôi phải quay về tỉnh, bữa này chúng tôi ra ngoài ăn.” Chủ yếu là còn một bữa thịt chưa ăn, trong lòng luôn khó chịu.
Bí thư Tôn và huyện trưởng Lâm trơ mắt nhìn người đi.
Phó huyện trưởng Cố cười híp mắt về nhà ăn cơm, cơm ở căn tin ông cũng không ăn, trong nhà nhất định đã chừa phần cho ông, trở về ăn cho nóng thôi.
Nhìn bộ dạng này của ông, bí thư Tôn suýt chút cầm chén trà ném qua.