Chương 232: Quay lại
Huyện trưởng Lâm kéo ông ta vào văn phòng.
“Lão Tôn à, ông gấp cái gì, ông ta chỉ chịu trách nhiệm chuyện hạt giống vào lúc này thôi. Chúng ta ở huyện này nhiều năm như vậy rồi, còn có thể đuổi chúng ta đi sao? Lần này xem như Cố Quốc Đống không chiếm được lợi lộc, tự tìm phiền phức. Bây giờ thời gian gấp rút như vậy, đi đâu tìm hạt giống đây? Cho dù tìm được thì đó cũng là thứ người ta chọn còn thừa lại, bây giờ thời tiết cũng không tiện, lương thực sinh trưởng khó khăn, căn bản không mọc được cái gì, đây là chuyện bận rộn uổng công. Chờ sau này bọn họ sẽ biết phát triển công nghiệp vào lúc này mới là chính xác nhất, chỉ có có thể sản xuất hàng công nghiệp, chúng ta có thể có tiền mua được nhiều lương thực như vậy. Người anh em Soviet (Liên Xô) người ta chính là làm như vậy.”
Bí thư Tôn cảm thấy rất có lý, chuyện hạt giống này cũng không đơn giản, bây giờ nó chính là củ khoai nóng bỏng tay!
Bên trong quán cơm Quốc Doanh, Tô Thanh Hòa đang xem xét thực đơn.
Cô chuẩn bị làm một món cần nguyên liệu nấu ăn đơn giản, đậu hũ Ma Bà. Tuy rằng món này không phải món mặn gì lớn, nhưng cũng là một món nổi tiếng đấy.
Nhìn hình vẽ đậu hũ tê cay bên trên, cô chảy nước miếng, hận không thể lập tức tới nhà bếp quân tẩu làm một chén thử xem.
Trước kia mình thật sự quá lười rồi, để ăn được những món ngon này cũng nên nấu cơm cho tốt.
Quá không nên rồi!
Tô Thanh Hòa sâu sắc tự kiểm điểm bản thân.
Lúc cô đang xem tới thích thú thì nghe thấy tiếng đập cửa, cô vội vàng từ cửa sổ nhìn ra ngoài.
Trong lòng Tô Thanh Hòa âm thầm nghĩ, ai lại không hiểu quy tắc như vậy, còn chưa tới giờ cơm nữa mà, tới tiệm cơm làm gì vậy, ai hầu hạ chứ!
Nghĩ như vậy, trong lòng cô càng vui vẻ. Làm một nhân viên phục vụ phách lối của quán cơm Quốc Doanh quả thực quá sảng khoái rồi.
Không ngờ sau khi nhìn thoáng qua bên ngoài cô lại không sảng khoái được nữa.
Mẹ ơi, sao những người kia lại đến vào lúc này.
Cô lập tức chạy như điên ra mở cửa.
Nhóm người tổ trưởng Nghiêm bên ngoài còn đang định đi, dù sao tới dùng cơm cũng là vì lúc trước muốn ăn một bát thịt kho tàu, kết quả không đúng loại, không ăn được vào miệng, trong lòng cứ cảm thấy có chút uất nghẹn.
Bọn họ định trước khi đi ăn một bữa, sau đó trực tiếp quay về tỉnh, vì vậy mới chạy tới quán cơm Quốc Doanh này.
Sau khi đến nơi mới nhớ quán cơm Quốc Doanh này tới giờ cơm mới mở cửa nên chuẩn bị đi, là một thư ký còn trẻ tuổi không muốn lão lãnh đạo thất vọng nên mới chạy tới gõ cửa.
Sau khi gõ vài tiếng, chợt nghe thấy bên trong truyền tới tiếng động, sau đó nhìn thấy đồng chí nhỏ lúc trước bê bàn cho bọn họ.
Tổ trưởng Nghiêm cười hỏi: “Đồng chí nhỏ, chúng tôi còn chưa ăn trưa, bên cô còn đồ ăn không?”
Tô Thanh Hòa suy nghĩ một chút, nói: “Vốn là không có, nhưng mọi người từ nơi khác tới, tôi cũng không thể để mọi người đói bụng làm việc được. Vào đi, tôi phải đóng cửa.” Tô Thanh Hòa nhanh chóng tiếp đãi mọi người vào tiệm cơm ngồi, sau đó cầm thực đơn tới: “Mọi người muốn ăn gì?”
“Thịt kho tàu đi, thịt kho tàu cô nấu.” Tổ trưởng Nghiêm trực tiếp phất tay.
“Được rồi.” Tô Thanh Hòa cười quay người chui vào nhà bếp.
Bây giờ món ăn này đã được cô nắm giữ thành thạo, vì vậy làm thuận buồm xuôi gió, thoáng cái là xong.
Một đĩa thịt kho tàu lớn, cơm thì không có, chỉ có thể hâm nóng mấy cái màn thầu to mang tới.
Mọi người đã sớm đói bụng, nhìn màn thầu và thịt kho tàu đầy dầu mỡ thì không cố kỵ gì nữa, trực tiếp há to miệng ăn.
Thịt kho tàu vừa vào miệng, mắt bọn họ lập tức sáng lên. Tổ trưởng Nghiêm kinh ngạc giơ ngón cái. “Chính là hương vị này, chính tông. Đồng chí nhỏ, tay nghề của cô thật không tồi, tốt hơn bếp trưởng của các cô nhiều. Trước kia lúc tôi đi công tác ở Bắc Kinh từng nếm qua, không khác với mùi vị này lắm. Đồng chí nhỏ, tay nghề của cô chính tông lắm đấy, học ở đâu vậy?”
Tô Thanh Hòa cười nói: “Tự mình mày mò ngẫm nghĩ đấy. Lúc còn bé đã muốn ăn thịt, đến khi trưởng thành thì đặc biệt quý thịt, chỉ lo làm lãng phí nên tìm cách nấu cho ngon. Có lẽ còn có một chút thiên phú, dù sao người đã nếm thử đều nói thích.”
“Ngon lắm, tôi cũng thích ăn. Đồng chí nhỏ làm phục vụ thật lãng phí, nên làm đầu bếp mới đúng.”
“Tôi chỉ làm việc tạm thời thôi, cũng không dám nghĩ nhiều như vậy. Bếp trưởng cũng nấu rất nhiều năm mới làm được, tôi vẫn chưa đủ tư cách.”
Không ngờ rằng Tô Thanh Hòa lại còn là nhân viên tạm thời, mấy người đều nhìn Tô Thanh Hòa, cảm thấy tố chất cá nhân của đồng chí này không tệ, cũng có bản lĩnh, giỏi hơn nhân viên chính thức nhiều.
Có điều tuy rằng trong lòng mọi người nghĩ vậy nhưng cũng không nói gì.
Tổ trưởng Nghiêm nói: “Đồng chí nhỏ, trừ món này ra cô còn biết làm gì không?”