Chương 233: Về nhà
Lúc này bếp trưởng không có ở đây, Tô Thanh Hòa cũng không khiêm tốn quá đáng, đàng hoàng nói: “Đều biết một chút, ngoài ra còn có vài món tủ.”
“Cô làm vậy thật là mai một tài năng, tay nghề tốt thì nên làm đầu bếp. Nhân tài cũng không thể mai một như vậy.”
“Nhân tài gì chứ, tôi nấu cơm chỉ là muốn mọi người ăn vui vẻ mà thôi.”
Tổ trưởng Nghiêm cười nói: “Ăn rất vui.” Ông từ trong ba lô móc ra một cái hộp sắt: “Lúc đi giúp tôi mang một phần, tôi còn phải đem về cho mọi người nếm thử. Trong huyện của mọi người, chỉ sợ thịt kho tàu của cô là tuyệt nhất rồi.”
Tô Thanh Hòa lập tức đi nấu thêm một phần cho vào hộp cơm.
Đợi mọi người ăn gần xong chuẩn bị đi, Tô Thanh Hòa tò mò hỏi: “Đồng chí, mọi người từ đâu tới vậy? Tình huống bên ngoài thế nào, cũng có nạn đói giống nơi này của chúng tôi sao?”
“... Cũng không khác mấy.” Tổ trưởng Nghiêm hơi khó xử đáp.
Tô Thanh Hòa thở dài nói: “Cũng không biết chừng nào tình hình mới tốt lên. Chỉ mong có thể trồng lương thực sớm một chút, sau đó có thể thuận lợi thu hoạch lương thực. Nếu không lại phải chờ tỉnh cứu tế lương thực rồi. Năm trước quê tôi vì chờ lương thực cứu tế mà phải gặm vỏ cây.”
Tổ trưởng Nghiêm cảm khái nói: “Đồng chí, cô yên tâm, năm nay nhất định có thể trồng lương thực. Năm nay không phải gặm vỏ cây đâu.”
Tô Thanh Hòa phiền muộn: “Ai biết được chứ, nhưng vợ của bí thư Tôn chúng tôi thích ăn sủi cảo thịt heo ở chỗ chúng tôi nhất. Lần sau lúc vợ của bí thư Tôn tới đây mua sủi cảo, tôi phải hỏi bà ta mới được.”
Tổ điều tra: “...”
Sau khi cơm nước xong xuôi, tổ điều tra bèn chuẩn bị lên đường về. Lúc ra ngoài lão Nghiêm còn mang theo bát thịt heo kho tàu.
...
Buổi tối Tô Thanh Hòa về đến nhà lại báo cáo tình huống với phó huyện trưởng Cố. Phó huyện trưởng Cố vẻ mặt tươi cười nói: “Thanh Hòa à, con nói không sai, những người kia từ tỉnh tới tìm hiểu tình hình đấy. Hiện tại chuyện hạt giống đã không cần đám người bí thư Tôn và huyện trưởng Lâm để ý nữa. Bây giờ chuyện mua sắm hạt giống do cha chịu trách nhiệm.”
Tô Thanh Hòa mừng rỡ không thôi, không ngờ rằng thật sự bị cô nói trúng. Như vậy xem ra cô nhìn người vẫn rất chuẩn.
“Cha à, vậy cha định chừng nào thì đi mua hạt giống?”
Nhắc tới chuyện này phó huyện trưởng Cố lập tức mặt mày sầu não: “Chuyện này cha còn đang nghĩ cách tìm người đây, nhưng có thể lấy được quyền chủ động đã là bước tiến rất lớn rồi. Thanh Hòa, chuyện này không thể bỏ qua công lao của con.”
“Chứ sao nữa, Thanh Miêu Nhi của chúng ta là một đứa cơ trí tri kỷ đấy.” Mẹ Cố vẻ mặt kiêu ngạo nói.
Con thứ ba của bà luôn bị người nhà xem thường, bây giờ con dâu ba đã tăng thể diện rồi đúng không?
Nhìn sắc mặt của cha Cố, Tô Thanh Hòa cũng không vui nổi, xem ra cha chồng cô còn phải lo lắng chuyện này. Cô còn định bụng nghĩ tỉnh có thể giúp đỡ, không cần trông chờ vào phía cô. Bây giờ xem ra vẫn chưa được, lỡ như bên phía cha chồng không hoàn thành, có lẽ phía cô còn phải phụ một tay.
Buổi tối trở về phòng, Tô Thanh Hòa bắt đầu nấu ăn.
Sau khi thử nghiệm bốn lần liên tục, cuối cùng mới làm được đậu hũ Ma Bà.
“Đinh... chúc mừng kí chủ đã vượt qua bài đánh giá kỹ năng nấu nướng cấp B đậu hũ Ma Bà, mùi vị ngon, thưởng hai phần nguyên liệu nấu đậu hũ Ma Bà, một điểm kỹ năng.”
“Quả nhiên là tôi có thiên phú!” Tô Thanh Hòa mừng rỡ kiểm tra điểm kỹ năng của mình một lát, đã sáu điểm rồi. Ngày mai được nghỉ về quê, không có việc gì vừa khéo nhốt mình trong phòng nấu cơm. Thăng cấp ngay trước mắt!
Dùng cặp lồng bằng nhôm đựng một phần đậu hũ Ma Bà, một phần gà cung bảo, còn có một phần thịt kho tàu, lúc này Tô Thanh Hòa mới rời khỏi phòng bếp quân tẩu.
Sáng hôm sau, Tô Thanh Hòa tạm biệt mẹ Cố, trở về nhà mẹ đẻ trải qua chủ nhật.
Thân là phục vụ của quán cơm Quốc Doanh, trên cơ bản cả năm không nghỉ, nhưng bây giờ quán cơm Quốc Doanh có hai người, vì vậy bình thường có thể luân phiên nghỉ ngơi.
Thím Lý căn bản không muốn nghỉ, dù sao đi làm có thể ăn cơm ở quán, hơn nữa công việc cũng không vất vả. Vì vậy kỳ hạn này thuộc về một mình Tô Thanh Hòa.
Một đường tiêu sái chạy xe đạp về nhà, lúc đến trấn trên, Tô Thanh Hòa trực tiếp tới hợp tác xã mua bán.
Tô Thanh Hòa vừa vào hợp tác mua bán đã hét lên: “Bác cả, cháu tới rồi.”
…
Cao Phúc Sinh đang khoác lác với một người bán hàng trẻ tuổi khác, nghe thấy giọng nói thì giật mình. Đến khi ông ta thấy cháu gái của mình vào còn tưởng rằng mình bị hoa mắt nữa. Mãi đến khi Tô Thanh Hòa đi tới trước mặt ông ta thì ông ta mới biết cháu gái mình tới thật.