Chương 234: Đưa đồ
Sắc mặt ông ta lập tức cười như hoa: “Ôi, sao Thanh Miêu Nhi nhà chúng ta lại đến đây thế? Cháu vừa từ huyện thành về đấy à? Hai ngày trước mẹ cháu tới gặp bác, bảo cháu lên huyện thành làm việc rồi. Mẹ cháu thật sự không đành lòng, khóc tới nước mắt nước mũi tèm lem.”
Tô Thanh Hòa: “...”
Không biết đó là cảm xúc thật của mẹ mình hay là tới trước mặt bác diễ nữa, Tô Thanh Hòa cũng không biết nên có phản ứng gì, dứt khoát kéo bác mình: “Bác, bác ra ngoài đi.”
Cao Phúc Sinh lập tức cười híp mắt ra ngoài cùng cô: “Chậc, cháu gái của bác muốn nói gì đây? Có phải thiếu thứ gì, muốn cái gì thì nói với bác, bác sẽ đi tìm cho cháu.”
“Sao lại thế được chứ, cháu có đồ cho bác này.” Tô Thanh Hòa cười, lấy ra một cái túi vải từ trong túi đeo lưng, bên trong chứa hai cái cặp lồng: “Bác cả, cháu đem mấy món ăn về cho bác và bà ngoại, đều là đồ ngon đấy.”
Cao Phúc Sinh nhận lấy: “Cái gì vậy?” Ông ta vừa hỏi vừa mở ra xem, thấy bên trong là thịt kho tàu đỏ rực thì nuốt nước bọt một phát, sau đó lập tức đậy nắp lại, nhét vào tay Tô Thanh Hòa: “Thứ tốt như thế này cho bác làm gì, mang về cho mẹ cháu đi, mọi người từ từ ăn.”
“Nhà cháu có rồi, cháu mang thịt về nấu cho mẹ. Món này cháu học được ở quán cơm, ngon lắm đấy. Còn đậu hũ nữa, bà ngoại có thể ăn được. Mọi người từ từ ăn, cặp lồng giữ lại, sau này cháu tới lấy, mai mốt có đồ ngon cháu lại mang tới cho mọi người.”
Tô Thanh Hòa thoải mái nói.
Mắt Cao Phúc Sinh thoáng chốc đỏ lên, bắt đầu không có tiền đồ mà hít mũi lau nước mắt, nức nở nói: “Thanh Miêu Nhi nhà chúng ta tốt với bác như vậy, là bác vô dụng, không thể cho cháu thứ gì tốt, còn mắc công cháu đem đồ ăn ngon cho bác. Bác có lỗi với cháu ——”
Vừa khóc vừa gào...
Tô Thanh Hòa bị phản ứng này của ông ta dọa đờ người, chỉ đem có hai món ăn mà thôi, có cần phải như vậy không, thế này thật sự là...: “Bác ơi, bác đừng khóc nữa, lát nữa để người ta nhìn thấy lại cười cho.”
Cao Phúc Sinh lau nước mắt nước mũi nói: “Cười cái gì chứ, cháu gái bác đem đồ ăn cho bác, ai dám chê cười. Cháu gái bọn họ không tốt đến vậy.” Tú Lan không lừa ông ta, Thanh Miêu Nhi thật sự coi ông ta như cha ruột mà hiếu thảo. Một đứa trẻ hiếu thảo bao nhiêu, đứa trẻ nào cũng không sánh bằng Thanh Miêu Nhi nhà ông ta.
“Được được được, bác cả, cháu phải về gặp mẹ cháu, bác làm việc tiếp đi nhé.” Tô Thanh Hòa nói xong bèn đeo sọt lên lưng.
Cao Phúc Sinh ôm cái túi đựng cặp lồng: “Được, bác biết rồi, cháu mau đi đi, đừng để mẹ cháu chờ. Nhất định con bé vẫn đang nhớ cháu.”
Tô Thanh Hòa ngồi lên xe đạp: “Bác cả, cháu đi đây.”
Nói xong cô lập tức đạp xe chạy đi nhanh như bay.
Cao Phúc Sinh vẫn rưng rưng nước mắt nhìn cô, tới khi không nhìn thấy Tô Thanh Hòa nữa thì ông ta lập tức chạy vào trong hợp tác xã mua bán, đặt cặp lồng đàng hoàng, lục lọi trong quầy.
“Tiểu Lưu à, lần này chúng ta nhận được thứ gì tốt không, mau tìm cho tôi đi. Thứ gì tốt ấy, ăn hay dùng đều được.”
Tiểu Lưu đáp: “Có thì có, nhưng không có phiếu đồ không thiết yếu. Cái đó tới cuối tháng mới có.”
“Đương nhiên ông đây muốn tìm loại phiếu đồ thiết yếu rồi, đống phiếu đồ không thiết yếu rác rưởi kia sao có thể cho cháu gái tôi được.” Thanh Miêu Nhi thật tốt với ông ta.
...
Tô Thanh Hòa chạy thẳng về nhà.
Vừa mới vào cổng sân đã phát hiện trong nhà khóa cửa. Bây giờ vẫn là buổi sáng, có lẽ mọi người đều ra ngoài làm việc cả rồi.
Cô đỗ xe lại chuẩn bị ra ngoài tìm người, chợt nghe thấy bên ngoài vang lên một trận hoan hô.
“Cô về rồi, cô về rồi!”
Chẳng mấy chốc đám trẻ đã chạy vào sân, thấy Tô Thanh Hòa thật sự đứng trong sân, đôi mắt bọn nhỏ đều tỏa sáng.
Tam Nha nói: “Em đã bảo là nhìn thấy cô mà, cô chạy xe rất nhanh!”
Nhị Bảo chạy tới ôm Tô Thanh Hòa: “Cô, cô, ăn.”
Bây giờ Nhị Bảo cũng đã ba tuổi rồi, cộng thêm đầy đủ dinh dưỡng nên đi đường cũng rất ổn định, không giống những đứa trẻ suy dinh dưỡng của nhà khác, ba tuổi còn chưa biết nói chuyện.
Tô Thanh Hòa vừa định móc đồ từ trong túi ra thì Cao Tú Lan đã ở bên ngoài mắng vọng vào: “Một đám ranh con, vừa thấy cô mình về đã chạy còn nhanh hơn chuột! Không phải là do nhớ một miếng ăn hả!”
Mấy đứa trẻ lập tức đứng ngay ngắn, Nhị Bảo chui ra sau lưng Tô Thanh Hòa, chỉ để lộ cái đầu nhỏ thò ra.
Chẳng mấy chốc Cao Tú Lan đã đi vào, mặt bà ấy dài thượt, sắc mặt đen thui, trông rất hung dữ.
Nhưng bà ấy vừa nhìn thấy Tô Thanh Hòa thì lập tức như xuân về hoa nở, tươi cười hiền lành: “Thanh Miêu Nhi về rồi đấy à! Thanh Miêu Nhi nhà chúng ta về thật rồi. Ôi, mau vào trong nghỉ ngơi đi. Xem mẹ kìa, đáng lẽ mẹ không nên ra ngoài, làm Thanh Miêu Nhi của chúng ta về rồi mà còn không vào nhà được.”