Chương 235: Mang quà
Cao Tú Lan vừa kích động la hét, vừa nhanh chóng mở cửa.
“Mẹ à, đừng gấp.” Tô Thanh Hòa đeo sọt vào nhà, đằng sau là một đám đuôi nhỏ đi theo.
Vào nhà xong, Cao Tú Lan lại muốn đi pha nước đường đỏ cho con gái mình, bị Tô Thanh Hòa ngăn lại: “Mẹ nghỉ ngơi một lát đi. Con mới về tới nhà, còn chưa kịp nói chuyện với mẹ nữa.”
“Được, mẹ nói chuyện với con. Nào nào nào, nói với mẹ xem làm việc ở quán cơm thế nào, có mệt không?”
“Không mệt, không có chuyện gì, đều là đầu bếp chính làm việc, bọn con chỉ cần la hét, người ta tự lấy bát đũa. Hơn nữa mỗi ngày ăn cơm trong quán, mì sợi, cơm trắng, còn có thịt nữa.”
Cao Tú Lan nghe vậy thì vẻ mặt vui sướng: “Ôi, công việc này tốt đấy, công việc này đúng là dành riêng cho con.”
“Chứ sao, con làm khá tốt, mọi người không cần lo lắng cho con đâu. Đúng rồi, con còn mang đồ ăn cho mọi người.”
Sau đó Tô Thanh Hòa lấy mọi thứ ra. Một cái cặp lồng bằng nhôm, vừa mở ra bên trong có gà cung bảo và một ít thịt kho tàu, đặt đầy tràn một bát. Cô lại lấy thêm chút thịt ba chỉ ra: “Mẹ ơi, con học được cách làm thịt kho tàu rồi, con học với đầu bếp chính người ta đấy, giữa trưa con nấu cho mọi người ăn.”
“Ăn cái gì chứ, giữ lại hết cho con về ăn.” Cao Tú Lan trực tiếp cất đồ, cả cặp lồng cũng cất lại.
Tô Thanh Hòa nói: “Mẹ à, mọi người ăn hết đi, một tuần con cũng chỉ về nhà một lần, đâu phải ngày nào cũng về, cho mọi người cải thiện món ăn một chút. Mẹ cũng ăn nhiều vào, con mang về chủ yếu là cho mẹ ăn. Con biết mẹ thích ăn vị nặng, món gà này hương vị cực kỳ ngon.” Cô dùng đũa gắp một miếng gà đút cho Cao Tú Lan.
Cao Tú Lan ăn xong, cảm động tới suýt rơi nước mắt.
Tô Thanh Hòa cười hỏi: “Ngon không ạ?”
“Ngon, ngon lắm.” Đương nhiên là ngon rồi, con gái còn nhớ khẩu vị của bà ấy, cố ý mang món ăn bà ấy thích về cho bà ấy.
“Nếu mẹ thích thì lần sau con lại lấy thêm. Mẹ à, con làm ở tiệm cơm, không thiếu cái ăn đâu. Con cầm về thì mẹ cứ việc ăn thoải mái đi.” Sau đó kêu bọn nhỏ tới đây, gắp cho bọn nhóc mỗi đứa một miếng.
Cao Tú Lan đang cảm động, không rảnh để ngăn cản.
Vì vậy đám nhỏ đều được ăn một miếng, ăn tới mức nuốt nước miếng ừng ực.
Giữa trưa đám người Tô Ái Quốc xong việc về nhà, vừa mới vào trong sân đã ngửi thấy mùi thơm từ trong nhà bếp của mình bay ra, mùi vị đó thật sự khiến tâm trạng người ta thoải mái dễ chịu, lại không nhịn được nuốt nước miếng.
Mọi người còn đang khó hiểu thì Tô Ái Hoa phát hiện chiếc xe đạp trong sân, vui vẻ nói: “Là em út về nhà.”
Cao Tú Lan từ trong bếp thò đầu ra: “Ồn ào gì đấy, còn không mau thu dọn rồi ăn cơm đi.”
Chẳng mấy chốc trên bàn có một bát thịt to, cộng thêm gà cung bảo, còn ngon hơn cả ăn Tết.
Cả nhà nhìn thịt trên bàn mà chảy nước miếng.
Tô Ái Quốc nhìn Tô Thanh Hòa, hỏi: “Em út, sao em lại mang đồ ngon như vậy về nhà?”
“Không phải em vừa đi làm ư, em thấy đồ ăn ở tiệm cơm ngon nên mang về cho mọi người một tí. Cũng không phải lúc nào cũng có, thứ này đắt, em không có nhiều tiền như vậy để mua.” Cho dù có đem đồ về, Tô Thanh Hòa cũng không thể khiến mọi người cảm thấy cô lấy đồ rất dễ dàng.
Tô Ái Đảng áy náy nói: “Đều do anh vô dụng...”
Cao Tú Lan nghiêm mặt bảo: “Biết là được rồi. Còn có người không dung nổi Thanh Miêu Nhi của tôi đấy.”
Điền Tiểu Mai: “...” Xấu hổ đỏ mặt trực tiếp cúi đầu.
Tô Thanh Hòa ôm trán, nhanh chóng gắp một miếng thịt vào bát Cao Tú Lan: “Mẹ ăn đi, ăn nhiều một chút. Con cố ý làm cho mẹ đó.”
Nghe cô nói thế, Cao Tú Lan không muốn răn dạy nữa, gắp thịt nhét vào miệng, sau đó ánh mắt tỏa sáng. Ôi, thịt này thật chính tông.
“Đời mẹ chưa từng được ăn thịt ngon như vậy...”
Những người khác thấy Cao Tú Lan ăn cũng không dám động đũa. Đồ ở nhà họ Tô phải để mẹ chia, hơn nữa, đây là thứ em út đem về.
Đến khi Cao Tú Lan hưởng thụ ăn xong mới cầm cái thìa lớn chia thịt chia cơm cho người trong nhà, đau lòng khủng khiếp.
Đồ ăn ngon như vậy, nếu là lúc trước nhất định bà ấy phải dành hết cho Thanh Miêu Nhi ăn.
Được rồi, Thanh Miêu Nhi nói đúng, bây giờ Thanh Miêu Nhi có tiền đồ, để vợ đám con trai thấy sự lợi hại của Thanh Miêu Nhi, sau này cũng phải nghe lời con gái bà ấy.
Điền Tiểu Mai vừa ăn một miếng thịt đột nhiên ngây ngẩn cả người, lập tức ăn thêm vài miếng, sau đó ăn ăn, nước mắt lập tức tuôn rơi: “Hu hu hu, em út, chị có lỗi với em, trước kia chị không nên nghĩ đến chuyện bắt em làm việc... Chị có lỗi với em, chị không có mặt mũi nhìn em nữa...” Hu hu hu, em gái chồng mang đồ ăn ngon như vây về, tốt với gia đình như vậy mà cô ta còn chê em gái chồng nhàn rỗi, cô ta thật sự quá xấu rồi! Quá đáng xấu hổ! Quá không có mặt mũi nhìn người!