Chương 236: Khoe khoang
Tô Thanh Hòa: “...” Ăn một miếng thịt còn có thể ăn ra cảm xúc phong phú như vậy...
Một bữa cơm ăn tới miệng đầy mỡ, trong mắt rơi lệ. Khó khăn lắm mới ăn xong, Tô Thanh Hòa lập tức chui vào phòng nghỉ ngơi.
Cao Tú Lan tự mình đưa cô về phòng ngủ, đắp chăn cho cô: “Thanh Miêu Nhi ngủ cho ngon, mẹ sẽ ở nhà, muốn gì cứ kêu một tiếng.”
Tô Thanh Hòa ngoan ngoãn gật đầu: “Mẹ ơi, lúc con ngủ đừng để ai quấy rầy con. Mấy ngày nay con lạ giường ngủ không ngon, muốn ngủ một giấc cho no mắt.”
“Được, mẹ sẽ canh chừng, không cho ai tới quấy rầy con.” Cao Tú Lan nói xong thì đi ra ngoài.
Sau khi Cao Tú Lan ra ngoài, Tô Thanh Hòa vội vàng chốt cửa, tiến vào phòng bếp quân tẩu nấu ăn.
…
Đến trưa, Tô Thanh Hòa ở trong phòng nấu cơm, không ra ngoài.
Cao Tú Lan biết cô đang ngủ nên không để mọi người làm ồn tới cô, còn bưng ly trà ra ngoài, cố ý chạy vào bếp thoa chút mỡ heo lên miệng.
Chẳng mấy chốc đã có người nhìn thấy cái miệng đầy dầu mỡ của Cao Tú Lan.
“Mẹ Ái Quốc, bà thật là, ăn cái gì vậy, miệng toàn mỡ.”
Cao Tú Lan uống một hợp trà: “Cái gì chứ, không phải con gái tôi tới huyện thành làm việc đấy sao, con bé nhớ tôi nên nhân lúc nghỉ đem chút đồ ăn ngon về cho tôi. Cũng không có gì, chỉ là một chút thịt kho tàu. Các người chưa từng ăn đúng không, mùi vị đó...”
Vẻ mặt bà ấy hồi tưởng lại.
Những người khác nghe vậy đều nuốt nước miếng.
“Mẹ Ái Quốc, con gái bà đúng là hiếu thảo.”
“Thanh Hòa vốn là một cô gái tốt, toàn bộ đội sản xuất của chúng ta không ai hơn con bé.”
“Nói thế cũng đúng, nếu không lúc trước con chuột to kia đã không nhìn chằm chằm vào Thanh Hòa rồi.”
Cao Tú Lan đắc ý uống nước: “Không phải nói chứ Thanh Miêu Nhi nhà chúng tôi, mấy đứa con trai cũng không bằng một đứa con gái này, nếu không tại sao tôi lại thương con gái mình như vậy, cũng là biết con gái tôi tốt đấy. Bây giờ các người nhìn xem, con gái tôi chính là một bảo bối.”
Mấy người già gật đầu theo, sau đó bắt đầu nghĩ đến con nhóc nhà mình.
Xem ra con gái cũng không phải vô dụng, ba đứa con trai của nhà họ Tô cũng không thể đem thịt về nhà, ngược lại còn là con gái út cầm thịt về.
Con gái mà nuôi tốt cũng không tệ hơn con trai.
Ôi, trước kia vẫn đối xử với bọn nó quá tệ, sau này vẫn phải tốt với đám con gái hơn một chút, ai biết sau này có hiếu thảo với gia đình như con gái út nhà họ Tô hay không.
Suy nghĩ trong đầu đám người già của Tô gia thôn chậm rãi thay đổi.
Cao Tú Lan không biết mình khoác lác còn có thể có hiệu quả khác, nhìn ánh mắt hâm mộ của đám người, trong lòng bà ấy sướng đến nhảy cẫng lên.
Ai dám nói bà ấy thương con gái là sai, con gái rất tốt đấy.
Thanh Miêu Nhi nhà bọn họ còn mạnh hơn con trai, được người ta thương là đúng!
Trong phòng bếp quân tẩu, Tô Thanh Hòa đang khí thế ngất trời nấu ăn.
Một mùi chua chua lan tỏa trong không khí.
Cô nếm thử một miếng cá, cảm thấy hương vị cũng không tệ lắm. Nhưng hệ thống cứ xác định không hợp cách, chỉ có thể để món canh chua cá ở đó, tiếp tục làm.
Bây giờ nấu ăn có kinh nghiệm, cô khống chế độ lửa cũng càng ngày càng thuần thục, thực đơn chỉ có tài liệu giảng dạy và cách làm, độ lửa cũng rất quan trọng.
Lúc làm lại cô đã khống chế được bếp lò. Vừa rồi là cảm thấy cá không đủ mềm, hoặc là lửa quá nhỏ, cá ở trong nồi quá lâu.
Đến khi làm xong canh chua cá lần nữa, chợt nghe thấy một tiếng đing: “Chúc mừng kí chủ, thử thách kỹ năng nấu nướng cấp B canh chua cá hợp cách, hương vị ngon, thưởng hai phần nguyên liệu canh chua cá, một điểm kỹ năng.”
Tô Thanh Hòa thả lỏng vỗ ngực.
Đã có bảy điểm kỹ năng rồi. Buổi tối làm tiếp một món, ngày mai thứ hai đi làm, có thịt, còn có thể ăn thử món mới trong nhà ăn.
Sắp có thể thăng cấp rồi.
Cũng không biết hệ thống sẽ thưởng cho cô thứ gì đặc biệt. Tô Thanh Hòa phấn khởi nghĩ, sau đó cất kỹ canh chua cá.
Lại nhìn chỗ chứa đồ của mình, một đống đồ ăn... Ừm, lần sau trở về nhà sẽ mang canh chua cá. Ngày mai về nhà họ Cố cũng có thể mang một ít qua, tuyệt đối không lãng phí.
Thấy vẫn còn thời gian, Tô Thanh Hòa cũng không muốn nghiên cứu thực đơn nữa, làm một món ăn mới rất mất công, dứt khoát làm thêm chút thịt cho Trường An. Dù sao đã biết làm rồi, làm cũng rất dễ dàng.
Không biết Trường An đã ăn hết thịt khô lần trước chưa, nhưng Trường An ở bên kia vận động nhiều, có lẽ cũng không đủ.
Gần đây Trường An còn mệt hơn cô, mỗi ngày đều đang huấn luyện.
Chỉ riêng tinh tệ Trường An kiếm cho cô đã đủ để cô sống rồi.