Chương 237: Trợ cấp
Bên này, Cao Tú Lan đã đi quanh đội một vòng, sau đó mới bưng ly nước rỗng về nhà. Lúc này con gái của bà ấy cũng đã rời giường.
Buổi tối nấu gì cho con gái ăn đây, nếu không thì đập trứng gà làm bún mọc? Haiz, bây giờ con gái được ăn trong tiệm cơm rồi, cũng không biết có quen ăn những thứ này hay không. Tay nghề của bà ấy cũng tốt, chỉ sợ con gái kén ăn đến lúc đó lại ăn không thoải mái.
Cao Tú Lan nghĩ trong đau đớn và vui vẻ.
Sắp đến cửa nhà thì thấy Quách Trường Thắng chắp tay sau lưng lắc đầu than thở. Bà ấy nhướng mày: “Đội trưởng Quách, đúng lúc gặp được bác, chừng nào thì trồng lúa? Không được nữa thì tôi phải đợi đến chết đói sao? Nếu không có Thanh Miêu Nhi nhà chúng tôi, lần trước có bao nhiêu người đói chết rồi? Bác còn trông cậy vào Thanh Miêu Nhi của chúng tôi đấy.”
Quách Trường Thắng: “... Tôi cũng đang nghĩ cách, bên công xã cũng không có hạt giống gì, một ít hạt giống còn lại năm trước không phải mới chia à... Ôi, xem tôi kìa, bị thím nói tới suýt nữa váng đầu rồi, có thư gửi cho Thanh Miêu Nhi nhà thím đấy. Bưu cục gửi, ai đó gửi tiền cho Thanh Miêu Nhi thì phải?”
Nghe thấy hai chữ gửi tiền, Cao Tú Lan chẳng quan tâm những thứ khác nữa, lập tức sáng mắt lên, kích động nói: “Ở đâu ở đâu, cho tôi xem thử!”
Khóe miệng Quách Trường Thắng giật giật: “Cái này là cho con bé, hơn nữa, đồng chí Cao Tú Lan, chẳng phải thím không biết chữ hả, xem thì có tác dụng gì chứ?”
“...” Cao Tú Lan đen mặt, thẹn quá hóa giận: “Ai nói tôi không biết chữ, tôi biết một hai ba!” Bà ấy chắp tay sau lưng xoay người rời khỏi: “Mau đuổi theo đi, đừng chậm trễ chuyện lớn của Thanh Miêu Nhi nhà bọn tôi.”
Quách Trường Thắng ngán ngẩm trước thái độ của bà ấy. Chưa từng thấy ai đưa thư mà còn bị người ta sai khiến như vậy.
Được rồi, bà cụ nhà họ Tô chính là như vậy, ông ta nên quen từ lâu rồi mới phải.
Đến sân nhà họ Tô, Cao Tú Lan lập tức chạy vào phòng. Bà ấy lo Tô Thanh Hòa còn đang ngủ, bà ấy nhẹ nhàng gọi trước cửa phòng một tiếng: “Thanh Miêu Nhi à, con dậy chưa?”
Tô Thanh Hòa vừa làm xong một chút thịt khô, đang lau mặt nghỉ ngơi, nghe thấy âm thanh hệ thống nhắc nhở thì nhanh chóng ra ngoài. Cô ngửi mùi trên người, rất tốt, hệ thống tẩy trừ rất sạch sẽ, không có mùi vị. Lúc này Tô Thanh Hòa mới đi mở cửa.
“Mẹ ơi, có chuyện gì vậy ạ?”
“Làm ồn tới con à?” Cao Tú Lan vẻ mặt yêu thương.
Tô Thanh Hòa nói: “Không có, con vừa tỉnh ngủ, còn đang định ra ngoài.”
“Ôi, vậy là tốt rồi. Con mau ra ngoài đi, Quách Trường Thắng đưa thư của bưu điện tới cho con, nói không chừng là có người gửi tiền cho con đấy.”
Tô Thanh Hòa nghe xong nhớ tới lúc trước hệ thống từng nói với cô Trường An gửi hết trợ cấp cho cô, sau đó tiền của Trường An giao một lượt cho cô.
Đến rồi sao?
Cô mang theo tâm trạng kích động chạy ra ngoài.
“Cảm ơn đội trưởng.” Tô Thanh Hòa cười cầm phong thư từ trong tay Quách Trường Thắng, sau đó mở ra. Quả nhiên là một tờ giấy thông báo nhận tiền, đơn vị gửi tiền là quân đội, số tiền gửi là mười sáu đồng.
Trường An thật sự gửi tiền cho cô!
Tô Thanh Hòa cầm giấy thông báo, mắt cay cay.
Cao Tú Lan lại gần, nhìn cả buổi cũng không ra cái gì, lập tức cực kỳ buồn bực. Không biết chữ đúng là thiệt thòi. Bà ấy quyết định phải đi học chữ với các cháu gái. Bà ấy không tin mình con không bằng mấy con nhóc.
“Thanh Miêu Nhi, sao rồi, cuối cùng là chuyện gì thế? Là gửi tiền sao?”
“Mẹ à, là tiền Trường An gửi cho con đến rồi. Anh ấy gửi hết trợ cấp cho con.” Tô Thanh Hòa có chút kích động nói. Trường An thật sự tốt với cô quá. Thế là một đồng cũng không giữ lại, đều gửi về hết cho cô.
Một mình anh ấy ở bên kia sống thế nào. Không thèm để ý bản thân, chỉ quan tâm bên cô.
Cao Tú Lan nghe thấy là con rể gửi tiền cho con gái thì trong lòng thoáng cái hừng hực.
Bà ấy không nhịn được kêu lên: “Ôi chao —— con rể tốt của mẹ, thật đúng là con rể tốt biết thương vợ con ——” Con rể này chính là con rể trong mộng của bà ấy, giống hệt suy nghĩ lúc trước của bà ấy, có bản lĩnh, còn nuôi con gái bà ấy thật tốt.
Quách Trường Thắng ở bên cạnh vẻ mặt như sét đánh.
Con rể nhà họ Tô quá được, lúc trước gửi đồ, bây giờ trực tiếp gửi tiền. Con rể nhà họ Tô tìm thế nào vậy?
Lại nhìn Thanh Miêu Nhi...
Quách Trường Thắng cảm thấy đây là ở hiền gặp lành. Thanh Miêu Nhi làm chuyện tốt, cứu được nhiều người như vậy, thế nên ông trời cũng đối xử tốt với cô, tìm cho cô một đối tượng tốt.
...
Bởi vì nhận được trợ cấp từ Cố Trường An gửi nên trong lòng Tô Thanh Hòa vô cùng cảm động.
Trước kia cô cực kỳ muốn tìm người nuôi mình, để cô chỉ việc nằm mà ăn uống. Không ngờ rằng chạy tới thập niên sáu mươi thật sự lại tìm được.