Chương 238: Phấn đấu
Tuy rằng hiện tại cô đã không còn dục vọng tiêu tiền, cũng không cần người nuôi cô nữa, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy xúc động vô cùng.
Trường An tốt với cô như vậy, là quan tâm cô, nhớ thương cô.
Buổi tối sau khi cơm nước xong, cô bèn về phòng thật sớm. Vốn dĩ cô định làm một ít thịt khô cho Trường An, nhân lúc thời gian hấp thịt, cô lại ở bên cạnh nghiên cứu món ăn mới.
Đúng lúc phần thưởng buổi chiều có cá, buổi tối lại phải làm thịt hấp, dứt khoát làm cá hấp.
Sau khi làm xong thịt khô cho Trường An, cá hấp trong cái nồi khác của cô cũng đã xong.
Thịt cá quá lửa rồi... Tiếp tục làm! Trường An có thể kiên trì huấn luyện, cô cũng có thể kiên trì làm đồ ăn.
Dù sao còn có thể vừa làm vừa ăn. Cô ăn một miếng thịt khô, sau đó tiếp tục làm.
Sau khi hấp năm con cá, cuối cùng cũng nghe thấy âm thanh nhắc nhở: “Đinh... chúc mừng thử thách kỹ năng nấu nướng cấp B cá hấp của ký chủ hợp cách, mùi vị ngon, thưởng hai phần nguyên liệu cá hấp, một điểm kỹ năng.”
...
Ngày hôm sau, Tô Thanh Hòa dậy thật sớm.
Tuy rằng Cao Tú Lan đau lòng, nhưng bà ấy cũng biết con gái đến huyện thành trải qua ngày lành, trong lòng cũng đã nghĩ thông.
Chỉ là bà ấy vẫn lưu luyến không rời đưa con gái của mình ra ngoài. Những người khác muốn tiễn đều bị Tô Thanh Hòa ngăn lại. Mỗi lần đều quá xúc động, trái tim cô không chịu nổi.
Chờ những người khác đi hết rồi, Cao Tú Lan kéo tay con gái mình: “Ăn cho ngon, uống cho tốt, cũng đừng cầm đồ về nhà, có phiếu lương thực cứ giữ. Mẹ thấy tình hình năm nay không được tốt, có lẽ cũng giống như năm trước, đến lúc đó lại thiếu lương thực ăn. Con để ý bản thân là được rồi.”
“Mẹ ơi, trong lòng con nắm chắc, mọi người yên tâm đi. Bây giờ con làm việc ở quán cơm Quốc Doanh vẫn tốt, nhà chồng con cũng tốt, Trường An cũng gửi tiền cho con, con còn có thể thiếu ăn sao? Ngược lại là mẹ ở nhà cũng đừng tiết kiệm, cũng tốt với Đại Nha Nhị Nha Tam Nha một chút. Mẹ chồng của con cực kỳ thích con gái, cho dù làm bộ cũng phải làm, mẹ nói có đúng không?”
“Biết rồi, mẹ còn có thể hại con sao? Đều tốt hết, ăn uống giống như Đại Bảo Nhị Bảo. Nhưng làm việc thì vẫn phải làm, nhóc con không làm việc thì sao được, tránh để sau này giống Điền Tiểu Mai, lập gia đình rồi còn không chịu làm việc, khiến nhà họ Tô chúng ta bị người khác chê cười.” Cao Tú Lan cảm thấy mình đang suy nghĩ lâu dài.
Tô Thanh Hòa không nói gì, cho dù cô lười cũng không thể nói lười là đúng được...
Dù sao có ăn, không để người trong nhà chết đói là tốt rồi. Trong năm mất mùa này, người một nhà đồng loạt khỏe mạnh là tốt nhất.
Tô Thanh Hòa đến huyện thành không tới nhà họ Cố mà trực tiếp đi làm.
Sáng thứ hai có màn thầu và bánh bao thịt.
Bác Kiều - Kiều Đại trực tiếp gói cho Tô Thanh Hòa một cái bánh bao thịt lớn. Cả thím Lý cũng thơm lây được ăn một cái.
Tô Thanh Hòa thấy thế cũng biết ý, đợi buổi sáng làm việc xong thì dạy Kiều Đại làm thịt kho tàu.
Dù sao Kiều Đại cũng là đầu bếp chính có kinh nghiệm, chẳng mấy chốc đã học được tám chín phần. Món thịt kho tàu được đặt trong nồi hấp, đợi giữa trưa còn có thể bán ra.
Tô Thanh Hòa không hâm mộ không được, thật tốt mà, đồ luyện tập còn có thể đổi tiền.
Chờ lúc bận rộn xong chuẩn bị nghỉ ngơi, một viên chức nhỏ từ phòng nhân sự của huyện tới, kêu cô đi làm thủ tục.
“Làm thủ tục gì?” Tô Thanh Hòa hiếu kỳ hỏi. Không phải là muốn cô cút chứ, cô chính là người thành thật, không làm gì hết mà.
Viên chức nhỏ là một nữ đồng chí trẻ tuổi, cô ta nhìn Tô Thanh Hòa nói: “Là làm thủ tục chuyển chính thức, sau này cô sẽ là nhân viên chính thức của quán cơm Quốc Doanh.”
Tô Thanh Hòa: “...” Đây chính là miếng bánh từ trên trời rơi xuống trong truyền thuyết hả?
Tô Thanh Hòa đi đến phòng nhân sự làm thủ tục, trên đường vẫn luôn cân nhắc sao mình đột nhiên lại được chuyển công việc chính thức.
Cha chồng cô sẽ không làm như vậy, công việc của mọi người trong nhà đều do mọi người tự tìm được, cô có thể nhờ người nhà giúp đỡ tìm một công việc tạm thời đã là không tồi rồi, càng đừng nói đến việc cha chồng sẽ cho cô một công việc chính thức. Hơn nữa hình như cha chồng cũng không có quyền hạn lớn như vậy. Quán cơm Quốc Doanh là cơ sở độc lập thuộc về tỉnh, thành phố lại quản tỉnh, vì thế ngay cả huyện trưởng cũng chưa chắc đã chen tay vào được, chưa chắc chủ quán cơm Quốc Doanh trong huyện sẽ nghe lời huyện trưởng. Người ta quản quán cơm, nói không chừng huyện trưởng còn phải nể mặt ông ta.
“Đồng chí à, ai bảo tôi tới làm thủ tục vậy?” Cô vẫn không nhịn được hỏi.
Nữ đồng chí viên chức nhỏ đáp: “Tôi cũng không rõ lắm. Dù sao tỉnh đã phát thông báo chuyển việc làm chính thức cho cô tới đây.”