Chương 239: Chuyển chính thức
Tô Thanh Hòa lại sửng sốt, tỉnh sao, cô ở tỉnh cũng không quen biết ai hết.
Tới trong phòng nhân sự làm thủ tục, Tô Thanh Hòa chính là nhân viên chính thức của quán cơm Quốc Doanh, hơn nữa tính chất công việc không phải người phục vụ nữa, mà là đầu bếp trong phòng bếp.
Mẹ ơi, vậy là mình ngang hàng với đầu bếp Kiều rồi sao.
Lúc làm thủ tục xong trở lại quán cơm Quốc Doanh, khuôn mặt thím Lý tràn đầy tươi cười nghênh đón cô: “Tiểu Tô à, về sau cháu chính là đầu bếp ở chỗ chúng ta, đúng là có bản lĩnh. Sau này thím phải gọi cháu là đầu bếp Tô rồi.”
Đầu bếp Kiều ở bên cạnh buồn bực hút thuốc.
Tô Thanh Hòa cười nói: “Cháu chỉ giúp bác Kiều chia sẻ một ít công việc thôi, cháu làm ở chỗ đây cũng không lâu. Đến khi đối tượng của cháu có tiền đồ hơn, cháu sẽ đi với anh ấy.” Lời này đương nhiên là lấy cớ. Trường An là người có bản lĩnh, cô cũng có cuộc sống của mình. Đi hay không cũng không cần nghĩ nhiều, nhưng lúc này vẫn phải nói như thế.
Thím Lý cười với Kiều Đại: “Ông nhìn xem, Tiểu Tô là một cô gái trẻ tuổi, sau này vẫn phải đi theo đối tượng của mình. Sớm muộn gì cũng chỉ còn lại chúng ta. Quá đáng tiếc.”
Sắc mặt Kiều Đại lập tức tốt hơn. Tuy Tiểu Tô đã lên làm đầu bếp, nhưng sẽ không làm ở đây lâu, nên cũng không sợ bị giành mất.
Ông ta cười hít một hơi thuốc lá: “Tiểu Tô à, sao cháu lại lên làm đầu bếp chính thế? Bác không nghe được chút tin tức nào.”
Tô Thanh Hòa nói với vẻ mặt khó hiểu: “Cháu cũng không biết nữa, nói là trên tỉnh sắp xếp.”
Thím Lý nói: “Chỉ có thể là trên tỉnh sắp xếp, trong huyện không có quyền thay đổi đầu bếp.”
“Cháu cũng không rõ lắm, cha chồng cháu cũng không biết chuyện này, bây giờ ông ấy đang bận chuyện trong huyện, sẽ không quan tâm đến những việc này của cháu đâu. Cháu cũng đang buồn bực, còn tưởng rằng người ta xếp sai rồi.”
Thím Lý cười phất tay: “Quan tâm họ đúng hay sai làm gì, bây giờ đã chuyển lên làm việc chính thức rồi, còn có thể chuyển cháu xuống dưới lại sao? Đó là do họ làm sai, phải chịu xử phạt. Cháu cứ thanh thản ổn định nấu ăn là được. Đúng rồi, cháu không phụ được nữa, thím còn phải nói với ông chủ, tìm người tới giúp một chút.”
Bởi vì Tô Thanh Hòa lên làm đầu bếp chính nên phải phân công công việc lại lần nữa, bình thường trong nhà bếp của quán cơm vẫn có thể có hai người đầu bếp. Chỉ là quy mô quán cơm ở huyện thành không lớn, cho nên một đầu bếp cũng có thể làm được.
Kiều Đại lo người khác sẽ cướp mất bát cơm của mình nên mấy năm nay vẫn không xin thêm người phụ giúp, không có nhu cầu, bên trên cũng sẽ không quản chuyện này. Bây giờ tự nhiên cho thêm người, trong phòng bếp cũng đau đầu về vấn đề phân công.
Không giống Tô Thanh Hòa, Kiều Đại rất coi trọng công việc này, cho nên rất khẩn trương. “Bác đã quen nấu ăn vào buổi sáng, làm bánh bao màn thầu cho nhanh. Giữa trưa cũng có thể làm, buổi tối làm cũng khá tốt…”
Tóm lại ông ta có thể làm tất cả.
Tô Thanh Hòa ước gì mình cũng chăm chỉ như ông ta. Đối với cô mà nói, công việc này ngoài chuyện làm cô tăng thu nhập, có cơ hội ở ngoài làm việc, thì cũng không còn ý nghĩa gì.
Vì thế cô nói: “Hay là như vậy đi, cháu cũng biết làm một số món đặc sản, lúc khách gọi món đó thì cháu nấu. Hoặc là cháu sẽ nghiên cứu món ăn mới cho tiệm chúng ta. Những lúc khác, thì cháu sẽ giúp đỡ bác. Cháu còn trẻ, cần phải học tập rất nhiều.”
Nghe Tô Thanh Hòa nói lời này, trong lòng Kiều Đại càng vui sướng, nở nụ cười giống như phật Di Lặc: “Tiểu Tô à, cháu cứ chú tâm nghiên cứu món ăn mới đi. Những việc khác giao cho bác, bác bảo đảm sẽ làm tốt.”
Ý là cháu cứ thảnh thơi đi, mọi chuyện cứ để bác làm.
Tô Thanh Hòa cười gật đầu: “Được!”
Nội quy của quán cơm là đầu bếp không được làm việc của người phục vụ. Cũng giống như ông chủ không thể làm việc của nhân viên, sẽ bất lợi với danh tiếng của quán cơm. Vì thế Tô Thanh Hòa vinh quang từ cương vị người phục vụ chính thức trở thành người rảnh rỗi nhất trong phòng bếp… Đầu bếp thứ hai.
Tô Thanh Hòa cảm thấy quả thực trời cũng giúp mình, lập tức ở trong phòng bếp bắt đầu nghiên cứu món ăn mới.
Thứ hai là ngày cung ứng đủ nguyên liệu, mỗi loại thịt đều có một ít. Thịt dê và thịt gà thì hơi thiếu, Tô Thanh Hòa không đụng vào mấy thứ này, cho nên bèn chọn xương sườn. Thời buổi bây giờ thứ này ít thịt, còn có giá trị kém hơn mỡ, phần lớn dùng để nấu canh. Canh xương sườn cùng với mì sợi tạo thành mì nước. Vậy nên khi Tô Thanh Hòa dùng xương sườn để nghiên cứu món ăn mới, Kiều Đại cũng không có ý kiến gì.
Dù sao lúc nấu ăn Tô Thanh Hòa cũng không che giấu, ông ta có thể ở bên cạnh học hỏi.