Chương 264: Khen thưởng
Phó huyện trưởng Cố cười nói: “Đồng chí Tô Thanh Hòa, hôm nay chúng tôi còn phải về huyện phổ biến phân bón cho người dân, cho nên chúng tôi chuẩn bị không được chu đáo. Hôm nay cán bộ công xã và trong đội đều ở đây, tôi thay mặt đoàn đại biểu, trao giấy khen cho đồng chí, hy vọng đồng chí về sau vẫn luôn duy trì phẩm chất cao quý này, tinh thần giác ngộ cao.”
Tô Thanh Hóa trịnh trọng đáp: “Tôi xin ghi nhớ lời dạy của tổ chức, chấp hành sự bố trí của tổ chức, nhất định tiếp tục cố gắng, ra sức làm thật nhiều việc tốt.” Không không không, cô tuyệt đối không muốn lặp lại chuyện vì thăng cấp mà liều mạng làm việc như thế này… Không đúng, bây giờ cô vẫn vì thăng cấp mà dốc sức…
“Nói hay lắm, nói hay lắm.” Bí thư Hách vỗ tay rồi nói với phó huyện trưởng Cố: “Nhà họ Tô đúng là cha truyền con nối, cha đồng chí Tô Thanh Hòa, đồng chí Tô Đại Căn, vì tổ quốc hy sinh, anh ba của đồng chí hiện tại cũng là dân quân của công xã chúng ta, thêm đồng chí Tô Thanh Hòa một lòng vì quần chúng nhân dân, thật đúng là gia đình cách mạng gốc rễ mà.”
“Còn phải nói, nhà chúng tôi một lòng vì tổ quốc.” Cao Tú Lan hào hứng nói.
Phó huyện trưởng Cố cười đáp: “Anh hùng nối tiếp anh hùng, đều là những đứa con ngoan, những đồng chí tốt.”
Ông nhận lấy giấy khen từ tay Quách Trường Thắng, trao tặng cho Tô Thanh Hòa, sau đó lại đưa hai tấm khăn mặt qua, đặt vào tay cô, bắt tay với cô: “Tiếp tục phấn đấu! Tôi chờ ngày được nhìn thấy đồng chí hoàn thành giấc mộng cứu người.”
Tô Thanh Hòa gật đầu, sâu thẳm trong nội tâm muốn khóc, biết thế không nên mạnh miệng hu hu hu…
Trao thưởng xong rồi, khen ngợi cũng đã khen ngợi, Cao Tú Lan định bảo ông thông gia vào nhà ăn bữa cơm rồi hãy đi.
Phó huyện trưởng Cố xua tay liên hồi: “Thật sự không thể trì hoãn được, tôi phải trao đổi lại tình hình phân bón với bên huyện và tỉnh, xem có thể mở rộng ra nữa hay không, nói không chừng sẽ đả động đến thành phố.”
Cao Tú Lan vừa nghe lời này, hỏi ngay: “Trên tỉnh kia không biết chừng cũng biết đến Thanh Miêu Nhi nhà chúng tôi?”
“Đúng vậy.” Phó huyện trưởng Cố gật đầu. Là điều chắc chắn rồi.
Kích động trong mắt Cao Tú Lan phút chốc mơ hồ, ngây người ba giây, sau đó vội vàng xua tay: “Mau đi mau đi, đừng chậm trễ, ông mau đi làm nhiệm vụ đi, làm cán bộ phải vì nhân dân phục vụ.”
Phó huyện trưởng Cố: “…”
Buổi trưa lúc người nhà họ Tô trở về đều dùng ánh mắt nể phục nhìn Tô Thanh Hòa.
À, đồng chí Tô Ái Đảng không ở nhà. Tô Ái Đảng đi làm dân quân ở công xã rồi, tối muộn mới được trở về.
Cao Tú Lan vừa gặp miếng thịt bỏ bát Tô Thanh Hòa vừa nói: “Trước kia mẹ đã nói rồi, em út của mấy đứa có phúc, là người có bản lĩnh, mấy đứa không chịu tin. Bây giờ tin chưa.”
Đám người cùng nhau gật đầu, đương nhiên tin rồi. Người cả tỉnh đều biết đến cô út, thế này là có bản lĩnh đến nhường nào cơ chứ.
Thật là không cách nào tưởng tượng nổi!
Mẹ trước kia đối xử tốt với cô út, đối xử thiên vị như thế cũng không sai. Dù sao cô út bản lĩnh biết chừng nào, còn săn sóc việc nhà nữa. Đổi lại là mấy cô thì mấy cô cũng làm như vậy.
Ăn cơm xong, không đợi Cao Tú Lan mở miệng, người một nhà giành thu dọn bát đũa lau chùi nhà bếp.
Tô Thanh Hòa bị Cao Tú Lan xếp đi ngủ trưa.
Nhưng Tô Thanh Hòa không ngủ được, cô còn phải tăng tốc để lên cấp nữa. Vì thế đợi anh chị đi rồi cô bật ra khỏi giường quét dọn vệ sinh.
Cao Tú Lan đã mang cái cốc sứ vỡ ra ngoài khoác lác từ lâu, lúc này Đại Nha Nhị Nha và Tam Nha đang ở sân xếp củi, thấy Tô Thanh Hòa dậy, Đại Nha vội vã nói: “Cô ơi, cô cần gì gọi to cho chúng cháu biết, cô dậy làm gì ạ.”
“Không có việc gì, các cháu cứ làm tiếp đi, cô tìm chút việc làm cho đỡ chán.”
“Không được, sao lại để cô làm việc được.” Đại Nha không đồng ý nói. Bà nội bảo, cô có bản lĩnh, làm cho người cả huyện đều có cơm ăn, phải được nghỉ ngơi thật tốt.
Nhị Nha và Tam Nha cũng nhìn chằm chằm Tô Thanh Hòa, không cho cô làm việc.
Tô Thanh Hòa chăm chú nhìn ba đứa, làm vẻ mặt thần bí nói: “Cô mắc một loại bệnh, bệnh này phải thỉnh thoảng làm việc mới sống an lành. Bây giờ cô phải làm việc, không thì không sống nổi.” Không, bệnh này cô không muốn chữa tí nào!
Ba đứa bây giờ tin tưởng lời Tô Thanh Hòa nói vô cùng, không một lời thắc mắc, dù sao trước kia mỗi câu cô nói đều thành hiện thực. Trong lòng bọn nó, lời Tô Thanh Hòa nói là chân lý.
Vì thế đồng loạt gật đầu: “Cô ơi, chúng cháu cùng giúp cô làm việc.”
“Không cần không cần, cô chỉ lau bàn hay gì đó là được, mấy đứa đi tập viết chữ đi, sang năm tình hình cải thiện rồi thì nên đi học nhé.” Tô Thanh Hòa cảm thấy năm mất mùa qua đi, trường tiểu học trong đội kiểu gì cũng mở lại.
Ừm, tìm thời gian thích hợp nhắc nhở đội trưởng Quách.