Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 265 - Chương 265 - Ăn Mừng 1

Chương 265 - Ăn mừng 1
Chương 265 - Ăn mừng 1

Chương 265: Ăn mừng 1

Đã tích lũy được năm điểm kỹ năng rồi, bây giờ quét dọn vệ sinh đối với Tô Thanh Hòa dễ như ăn bánh.

Một tiếng làm lụng miệt mài, cuối cùng cũng quét dọn sạch sẽ phòng mình và cả gian nhà chính.

Ba đứa nhỏ trông Tô Thanh Hòa làm việc như điên mà trợn mắt há mồm.

Cô nói đúng thật, không phải cô làm biếng, trước kia là cô có bệnh, nếu không thì cô làm việc còn cật lực hơn bất kì ai.

Phải noi theo cô, phải làm việc chăm chỉ hơn cô!

“Đing… Chúc mừng ký chủ…”

Lấy được một điểm kỹ năng như mong muốn, Tô Thanh Hòa hài lòng nhìn danh sách vật dụng vệ sinh trong cột phần thưởng của mình.

Còn thiếu bốn điểm…

Sáng sớm hôm sau, Tô Thanh Hòa đeo một lưng đồ đi huyện thành.

Trên đường đi đến huyện Hồ Gia trong thị trấn, mấy chiếc xe đang đi đến đây.

Người trong tổ điều tra lần trước đều có mặt, còn có thêm một cán bộ kỳ cựu hơn năm mươi tuổi người gầy gò đeo kính mắt.

Cán bộ kỳ cựu nói: “Chuyện huyện Hồ Gia nói này, mọi người có ý kiến gì? Chủ nhiệm Nghiêm, ông nói nghe thử xem.”

“Bí thư Khương, tôi là nghĩ thế này, người đang quản lý chuyện này của huyện Hồ Gia là đồng chí Cố Quốc Đống, năng lực làm việc vững vàng, tôi thấy tin tưởng được. Chúng ta đến địa phương khảo sát xem thế nào, nếu như khả thi, tôi đề nghị trước tiên phổ biến ở toàn bộ huyện Hồ Gia, sau dần mở rộng phạm vi xung quanh. Những địa phương xa hơn, phải để cho bên tỉnh ra quyết định.”

Những người khác cũng không có ý kiến gì, dù sao việc này tuy rằng bảo là đã có kết quả tốt, nhưng ai biết trước được loại phân bón này sẽ không kén vùng miền, nhỡ đâu ở nơi này dùng tốt, nhưng ở nơi khác lại vô ích, đến lúc đó lại thành công giã tràng, rồi lại trách phân bón không hiệu quả… Dù sao mọi chuyện cũng không dễ dàng xử lý.

Bí thư Khương gật đầu, lại nói: “Tôi nghe nói phân bón này là một nữ đồng chí trẻ tuổi phát hiện ra. Là đồng chí ở quán ăn Quốc Doanh phải không.”

“Đúng vậy, tên là Tô Thanh Hòa.”

“Tên này nghe quen quá…” Bí thư Khương tự hỏi.

Thư ký bên cạnh nói: “Chính là đầu bếp làm món thịt kho tàu mà tôi nhắc đến lần trước.”

“À, đúng đúng đúng, hình như là cô gái đó.” Bí thư Khương bừng tỉnh. Lại nhìn Lão Nghiêm: “Thịt đó cũng là ông mang về nhỉ. Đồng chí Hứa Hướng Quốc còn khen tấm tắc, nói món thịt kho tàu này làm thật ngon, nhiều mỡ mà không ngấy.”

Lão Nghiêm cười gật đầu: “Đúng vậy, tôi còn định mang về cho vợ tôi nếm thử, vừa về đến văn phòng, gặp ngay đồng chí trên tỉnh đến kiểm tra, lại lấy ra cho đoàn người ăn cơm.”

Bí thư Khương nhớ tới chuyện này cũng cười: “Đồng chí Từ Chí Cương biết rõ chuyện này, nghe phó chủ tịch tỉnh Hứa khen một câu, hình như ngày hôm sau chuyển ngay người ta sang làm chính thức luôn.”

Lão Nghiêm nghiêm túc nói: “Đồng chí trẻ tuổi này cũng là có năng lực. Quyết định này của đồng chí Từ Chí Cương đưa ra rất hợp lý.”

Những người khác đều nở nụ cười, Từ Chí Cương là giám đốc quán ăn Quốc Doanh của tỉnh, người quản lý quán ăn Quốc Doanh. Quán ăn Quốc doanh ở huyện thành cũng dưới quyền quản lý của ông ta. Bình thường chuyện gì cũng không biết làm, chỉ giỏi nịnh hót. Có điều bình thường cũng không làm hại ai, chỉ làm ra không ít chuyện hài hước.

Bí thư Khương cười nói: “Nếu tình hình lần này khả quan, mọi việc diễn ra tốt đẹp, tôi sẽ mời mọi người đi ăn thử món thịt kho tàu mà phó chủ tịch tỉnh Hứa khen quá trời.”

Buổi sáng Tô Thanh Hòa ở nhà họ Cố lại làm việc hơn một tiếng đồng hồ, rốt cuộc thu thêm được một điểm kỹ năng. Còn lấy được một cái khăn lau… Được rồi, phần thưởng không quan trọng, quan trọng là… nhanh chóng thăng cấp.

Cô hứng khởi vuốt ngực, còn ba ngày, sau ba ngày nữa, cô có thể mở được kỹ năng trợ giúp rồi.

Khẩn trương đạp xe đến quán ăn Quốc Doanh làm việc.

Buổi tối tan học, Tô Thanh Hòa đi về nhà cùng với anh hai Cố Trường Bình. Vừa mới vào nhà đã phát hiện mọi người đều ngồi ở phòng khách.

Trên bàn vẫn còn mâm cơm, hiển nhiên là chưa ăn.

Thấy hai người đã trở lại, mẹ Cố vội gọi Tô Thanh Hòa vào ngồi ăn cơm.

Tô Thanh Hòa thay giày, bất đắc dĩ nói: “Cha mẹ, mọi người đừng đợi chúng con ăn cơm, đã trễ thế rồi, mọi người cùng nhau chịu đói sao được ạ.” Bình thường cô ở quán cơm Quốc Doanh cũng không thiếu thứ ăn, lúc này nếu không phải mỗi ngày đều phải làm vệ sinh tiêu hao thể lực thì đã sớm béo tròn rồi.

Mẹ Cố tươi cười nói: “Là cha con bảo đợi, nói là hôm nay vui vẻ. Không thể thiếu đại công thần nhà mình.”

Tô Thanh Hòa đi theo sau mẹ Cố cùng ngồi xuống cạnh bàn. Hai đứa bé đã ăn cơm xong, lúc này cũng ở bên góp vui nhìn chằm chằm thịt cá trên bàn. Mọi người nhìn phó huyện trưởng Cố. Đợi ông lên tiếng mới bắt đầu.

Bình Luận (0)
Comment