Chương 267: Tiếp lãnh đạo
Bí thư Khương nghe mấy món ăn này cũng hào phóng: “Được, bảo đầu bếp trẻ quán làm thêm mấy món đặc sản. Hôm nay chúng ta cùng ăn liên hoan!”
“Có ngay —— ” Thím Lý cười tủm tỉm chạy vào.
Tô Thanh Hòa đang ngồi uống trà đọc sách, nghe thím Lý vào chuyển lời, suýt nữa thì phun hết nước lên sách.
“Nấu hết những món đó?” Có cần ép người đến mức ấy không.
Thím Lý cười nói: “Ừ đúng rồi, lãnh đạo người ta chỉ định phải là cháu nấu.”
Kiều Đại ở bên cạnh hâm mộ nhìn Tô Thanh Hòa, nhưng mà cũng thở phào nhẹ nhõm. Lâu dần ông cũng thật sự phục tài nghệ nấu nướng của Tô Thanh Hòa. Chênh lệch lớn quá, không đố kỵ nổi.
Tô Thanh Hòa bỏ sách xuống vuốt thẳng. Nhận lệnh xắn tay áo làm việc.
Đầu tiên mang thịt đi hầm, sau đó bắt đầu làm những món khác.
Làm một bát canh cá nấu chua, làm món khai vị cho mọi người, kế đến làm gà xào cay…
Trong quán ngập tràn hương vị đồ ăn, chỉ ngửi thôi đã khiến bụng réo ùng ục.
Chờ món ăn từ từ được đưa lên bàn, bí thư Khương chưa mở lời giục mọi người động đũa, đoàn người cũng đành ngồi nhìn như thế.
Thịt kho tàu bê lên sau cùng.
Mọi người nhìn thịt kho tàu, đều mang một vẻ hào hứng mà nhìn, bí thư Khương nói: “Đây chính là món thịt kho tàu phó chủ tịch tỉnh Hứa khen ngợi.”
Ngồi cả nửa ngày trời chưa ăn cơm, trông đĩa thịt kho tàu không thể nào ngồi yên.
Bí thư Khương cười nói: “Tôi cũng không phải là không nỡ để mọi người ăn, có điều tôi còn mời một người khách. Mời khách ăn cơm phải đợi người ta đến mới động đũa được.”
Lão Nghiêm tò mò hỏi: “Bí thư Khương còn mời ai thế, đừng bảo là đồng chí Tôn và đồng chí Lâm nhé.”
Hai người kia rất không tích cực chuyện phổ biến phân bón, lần này khiến bọn họ tức chết đi mất.
“Đừng nói đến bọn họ, phí công ăn. Người khách này của chúng ta chính là đồng chí nấu bữa này, Tô Thanh Hòa. Một bàn đồ ăn này đều là cô ấy nấu, phân bón đợt này của chúng ta cũng là công của cô ấy nhỉ?”
Phó huyện trưởng Cố gật đầu: “Đúng vậy.”
Bí thư Khương nói: “Mọi người nói xem, bữa ăn này của chúng ta có phải nên gọi đồng chí ấy lên không?”
Những người khác lập tức hùa theo: “Là nên gọi, nên gọi.”
Ở trong phòng bếp, Tô Thanh Hòa mới vừa thư thả ngồi xuống nghỉ ngơi thì nghe Lý Lai Hỉ vào gọi cô ra ăn cơm, vừa nghe còn phải đi ra ngoài xã giao, Tô Thanh Hòa choáng váng hết cả đầu óc.
Kiều Đại với thím Lý nhìn cô hâm mộ, thím Lý nói: “Đầu bếp Tiểu Tô, cháu nhanh ra ngoài, thật hãnh diện quá đi, cùng ăn cơm với lãnh đạo tỉnh. Cán bộ huyện ủy cũng chưa chắc có tư cách này đâu.”
Tô Thanh Hòa tỏ vẻ tuyệt không muốn có tư cách này, cô đã định nghỉ ngơi cho khoẻ người. Sáng nay làm vệ sinh, buổi trưa nấu bao nhiêu là món… Nói là đi ăn cơm, còn không phải là ra người ta hỏi gì trả lời đấy ư. Mệt mỏi mà.
Tô Thanh Hòa sửa sang lại quần áo tóc tai, lúc này mới rời phòng bếp ra ngoài ăn cơm.
Người bên ngoài hãng còn chờ, thấy Tô Thanh Hòa đi ra, bí thư Khương đứng lên: “Là đồng chí Tô Thanh Hòa nhỉ.”
Tô Thanh Hòa bèn cười nói: “Xin chào lãnh đạo, cháu là Tô Thanh Hòa.”
Bí thư Khương cười nói với mọi người: “Nhìn xem, nếu không thấy tận mắt tôi cũng không dám tin cô gái trẻ này có bản lĩnh nhường ấy đâu. Đồng chí Thanh Hòa, lại đây ăn cơm cùng chúng tôi nào, chúng tôi có rất nhiều vấn đề muốn trao đổi với cháu.”
Tô Thanh Hòa ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh bàn ăn.
Bí thư Khương nói: “Đồng chí Thanh Hòa, tôi có câu hỏi này, tuổi này của cháu, sao đã luyện được tay nghề tốt như vậy? Tôi thấy có người nấu cơm đã rất nhiều năm, vẫn thua xa tay nghề của cháu.”
Đương nhiên là công lao của hệ thống!
Tô Thanh Hòa hơi mím môi, khiêm tốn nói: “Kỳ thật cháu cũng không nghĩ đến, chỉ là dù cho có làm gì, cháu đều muốn tốt lại càng phải tốt hơn, làm mọi chuyện tốt nhất có thể. Nấu ăn cũng thế, nếu cảm thấy mình làm chưa ngon, lần sau phải cải thiện hơn, hương vị từ đó cũng tự nhiên cải thiện hơn.”
“Hay lắm, đã giỏi còn muốn giỏi hơn, làm việc là phải chú trọng tính đã giỏi còn muốn tốt hơn, mới có thể làm việc đạt hiệu quả nhất!” Bí thư Khương nhẹ tay vỗ lên bàn.
“Tôi nghe nói cháu còn đang học lớp buổi tối? Học ngành gì vậy? Lớp tối chắc không phải học nấu ăn nhỉ.”
Phó huyện trưởng Cố cười nói: “Con bé nói với tôi, muốn làm hộ lý cứu người, nên tôi sắp xếp cho nó đi học ở lớp bổ buổi tối.”
Tô Thanh Hóa tỏ vẻ cha chồng cô nói lời này quá cao siêu rồi… Rõ ràng là đồng chí Cố tự mình ra quyết định để cô đi học, cô không cách nào từ chối mới chọn học làm hộ lý…