Chương 269: Chăm chỉ đọc sách
Sau khi Tô Thanh Hòa ăn xong, phó huyện trưởng Cố cười xuề nói: “Bây giờ ngoài thời gian học ở trường, lúc rảnh rỗi con cũng cải thiện thêm phương diện tư tưởng đi.”
Tô Thanh Hòa hỏi: “Cha à, phương diện tư tưởng của con có vấn đề gì sao ạ?”
“Thành phố nói, hiện tại chuyện phân bón chưa thể nhân rộng trên toàn tỉnh, thành phố cũng chưa biết chính xác hiệu quả thế nào đối với cây nông nghiệp, cho nên tạm thời chưa thể công khai khen thưởng cho con. Đợi tháng sáu tháng bảy mùa thu hoạch lương thực, nếu tình hình tiến triển, thành phố sẽ cho người đến phỏng vấn con, ngoài ra còn thu xếp để con đến thành phố nhận khen thưởng công khai.”
Vẻ mặt phó huyện trưởng Cố vui cười hớn hở nói, ông làm cán bộ nhiều năm như thế còn chưa từng được nhận phỏng vấn, con trai và con dâu của mình đã đuổi đến trước mặt, đây là sóng Trường Giang sóng sau xô sóng trước.
Tô Thanh Hòa choáng váng, còn phải nhận phỏng vấn…
Quay trở về phòng Tô Thanh Hòa nằm trên giường bày tỏ sống không còn gì luyến tiếc.
Ôi kiếp sống sâu gạo vô hạn của cô, từ giờ chính thức một đi không trở lại nữa rồi.
“Đinh, đối tượng quân nhân hoàn thành vượt mức nhiệm vụ huấn luyện, thưởng hai tinh tệ.”
Tô Thanh Hòa sửng sốt, xụi lơ nằm trên giường, đồng chí Trường An còn vất vả hơn cô nhiều, ban ngày đi học, huấn luyện, tối đến tiếp tục huấn luyện. Cực nhọc quá. “Trường An đang làm gì thế?”
“Ký chủ, đối tượng quân nhân đang đọc sách ở phòng trực ban.”
“…”
Vừa mới huấn luyện xong lại về đọc sách… Ôi trời, so với Trường An cô quá kém cỏi rồi!
Không được không được, bây giờ cô phải ngủ một giấc thật ngon, ngày mai chăm chỉ học tập. Không phải cô lười biếng, đây là cô nghỉ ngơi dưỡng sức!
Quân đoàn biên cương, Cố Trường An đang ở phòng trực ban ngồi dưới ánh đèn nhớ lại nội dung ban ngày đã học.
Binh sĩ trong phòng trực ban nhìn thấy anh như thế vô cùng kính nể.
Những người quân nhân lớp bổ túc này là những người ưu tú nhất trong các đại đội chọn ra, nhưng mà cùng có một điểm chung… “từng trải”. Xuất sắc thì xuất sắc thật đấy, nhưng cũng có phần không tin phục theo quản giáo, một bên đánh giặc, náo loạn cũng không kém. Cho nên bị đưa đến nơi này.
Đương nhiên trong đó cũng có ngoại lệ. Ví như đồng chí Cố Trường An trước mặt bọn họ này đây, nghe nói là chiến sĩ ưu tú, sau khi vào đại đội chưa bao lâu đã lập được công đầu. Lần này đến đơn thuần là vì nâng cao trình độ văn hóa.
Nhìn xem người ta nửa đêm rồi còn ngồi đấy đọc sách, vừa nhìn đã biết không giống người khác.
Cố Trường An nhét một miếng thịt khô vào miệng, không để ý đến ai ôn tập nội dung trong sách, mắt chăm chú đảo nhẹ. Anh véo mình một cái để bản thân duy trì tỉnh táo. Đọc một hồi ánh mắt lại mơ màng.
Nhưng mà anh chợt nhớ đến lời chính trị viên ở lớp học: “Thi không đạt yêu cầu thì học tiếp cho tôi, học đến khi nào giỏi, đến lúc ấy mới được rời khỏi đây! Vẫn thi không đạt, một ngày ăn hai bữa thôi, không chịu học cho đàng hoàng còn đòi ăn cơm, lãng phí lương thực quân đội! Lại tiếp tục thi không được, thì một ngày chỉ được ăn một bữa! Ai có suy nghĩ không đúng đắn, thì sớm mà mau uốn nắn lại đi!”
Cố Trường An với tâm tư muốn nghỉ ngơi lập tức chỉnh đốn lại tinh thần.
Ôi, anh không muốn ở lại đây thêm nữa. Tờ mờ sáng dậy huấn luyện, huấn luyện xong còn phải lên lớp, lúc học vị chính trị viên kia giảng bài lèo lèo, anh nghe buồn ngủ chết đi được.
Kết quả anh còn chưa kịp ngủ, ông anh ngồi đằng trước đã ngủ ngon lành rồi, thế là bị chính trị viên bắt được, để hai bàn chông trên mặt ghế của người anh em kia, bắt anh ta đứng tấn học bài, không cẩn thận ngủ gật một cái thì…
Anh lúc ấy bị dọa đến tỉnh cả người.
Cố Trường An tưởng chừng như những ngày tháng này không cách nào vượt qua, huấn luyện tuy rằng cực khổ, nhưng cơ thể tập thành thói quen cũng không cảm thấy mệt mỏi đến thế, nhưng việc học hành này không cách nào làm quen. Ngay cả việc nghe người ta giảng bài cũng cảm thấy vất vả hơn cả đi đánh giặc.
Trông vào sách này toàn là tư tưởng gì đâu không, còn phải học thuộc, còn phải lý giải, đến lúc còn phải kiểm tra… Thi không tốt còn không cho ăn cơm.
Cố Trường An sợ run cả người, lập tức thành thật đọc sách.
Học tập chăm chỉ, cố gắng đọc sách. Không phải chỉ là cuộc thi thôi sao, đến khi anh thi đạt có thể đi khỏi đây rồi!
Đợi được rời khỏi đây, anh nhất định phải xin đi vùng Tây Tạng bên đó đánh địch, hừ, anh phải đối mặt chính diện với quân giặc!
Bên ngoài phòng trực ban, sau khi chính trị viên đã đi kiểm tra phòng một lượt, phát hiện Cố Trường An không ở trong phòng nên ra đây tìm xem, vừa đúng lúc đi ngang qua phòng trực ban, thấy Cố Trường An đang vùi đầu đọc sách trong đấy.