Chương 270: Kỹ năng phụ trợ
Chiến sĩ trẻ ở phòng trực ban đang định cúi chào thì ông ngăn lại. Thế là ông yên lặng đứng nhìn một chốc rồi hài lòng chắp tay sau lưng đi khỏi.
Tuy vẫn còn rất nhiều lính từng trải cần chỉnh đốn lại, nhưng lớp có một học sinh cầu tiến, đối với giáo viên mà nói, là một chuyện vô cùng đáng tự hào.
Quân nhân này khá lắm. nghe nói các mặt cũng giỏi, duy chỉ có trình độ văn hóa hơi thấp. Cái này không khó, học xong lớp bổ túc chỉ cần biểu hiện tốt, sẽ đề cử cậu ta đến học trường quân đội, học thêm kiến thức lý luận quân sự.
Để phát triển quân đội không thể thiếu những quân nhân trẻ tuổi có lí tưởng này.
Mấy ngày sau.
Đại viện huyện ủy – nhà họ Cố, Tô Thanh Hòa dọn dẹp xong mệt phờ lau mồ hôi trên trán, cuối cùng cũng được như mong muốn nghe âm thanh hệ thống thông báo.
“Đinh, chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ ‘Ở’ quét dọn vệ sinh lần một, thưởng một điểm kỹ năng, một phần dung dịch khử trùng.”
“Đinh, chúc mừng kí chủ hoàn thành tất cả nhiệm vụ thăng cấp kỹ năng cơ bản, mở ra kĩ năng phụ trợ.”
“Đinh, yêu cầu ký chủ tích cực hoàn thành nhiệm vụ thăng cấp, nhiệm vụ đánh giá cấp B nhiệm vụ ‘Ở’, sử dụng đồ vật bỏ đi chế tạo vật dụng hàng ngày trong gia đình. Mời ký chủ tích cực thúc đẩy suy nghĩ, hoàn thành nhiệm vụ, phần thưởng rất hậu hĩnh đó.”
Tô Thanh Hòa trực tiếp bỏ qua điều thứ ba, vui mừng hưởng thụ điều thứ nhất và điều thứ hai đã nêu.
Sau đó cô nhanh chóng mở kỹ năng phụ trợ.
Quả nhiên bên trong có rất nhiều lựa chọn, nhưng mà toàn là cái vụn vặt. Tô Thanh Hòa nói: “Mở kỹ năng y học.”
Ô trống kỹ năng phụ lập tức xuất hiện một chữ ‘Y’.
Không giống với những kỹ năng cơ bản mặc, ăn, ở, đi, kỹ năng phụ trợ không thông báo nhiệm vụ. Chỉ có thể thông qua ký chủ tự mình đọc sách học hỏi, hệ thống hỗ trợ ghi nhớ kiến thức liên quan, sau đó hệ thống có thể dựa vào thi sát hạch hoặc là thực hành để quyết định ký chủ có tiến bộ hay không, sau đó tiến hành thưởng tinh tệ cho. Phần thưởng thu hoạch được có thể dùng để mua đồ dùng phục vụ cho việc học môn học đó.
“Hệ thống, hiện giờ tôi được mua đồ chưa?” Tô Thanh Hòa hí hửng nói. Tuy mười nghìn tinh tệ kia của cô dùng để mua hạt giống, nhưng mà của Trường An mỗi tháng kiếm cho cô không ít tinh tệ đâu.
“Có thể.”
Hệ thống sảng khoái trả lời, sau đó mở ra loạt hàng hóa có liên quan đến nhiệm vụ ‘Y’.
Tô Thanh Hòa kích động nhìn thử giá vật phẩm, sau đó tươi cười trên mặt càng lúc càng nhạt dần, nhạt dần…
“Hệ thống, chúng ta tâm sự đi, thuốc cảm tác dụng tức thời này năm mươi tinh tệ, mi không đi ăn cướp luôn đi? Đây mới chỉ là món rẻ nhất trong đây! Còn thuốc giảm đau này, những hai trăm tinh tệ! Không phải mi nói tiền này không chênh lệch lắm với thế kỷ 21 à? Thuốc thế kỷ 21 chúng tôi có đắt kinh vậy đâu!” Tuy rằng cũng không rẻ.
“Xin ký chủ chú ý, giá cả hàng hóa nhập khẩu bao gồm nhiều khoản phí kèm theo, ví dụ như phí vận chuyển, thuế quan…”
“Đừng bắt nạt tôi không biết gì, cái này của mi có thuế quan beep ấy!” Tô Thanh Hòa phẫn nộ nói, thấy mình như là đang bị lừa rồi.
“Đúng vậy, chúng tôi không bao gồm thuế quan, nhưng là sản phẩm cao cấp, trải qua bao nhiêu giai đoạn mới đến tay ký chủ, về chi phí vận chuyển không thể đoán trước. Thêm nữa, sản phẩm của chúng tôi hiệu quả tức thời. Ở thế kỷ 21, ký chủ muốn chữa bệnh cảm cũng phải tiêu tốn không dưới 50 tệ đâu. Mà thuốc trị cảm hiệu quả tức thời của chúng tôi một viên là thấy hiệu quả ngay.”
Tô Thanh Hòa: “… Hệ thống, mi hợp đi quảng cáo thúc đẩy tiêu thụ sản phẩm lắm.”
Cô không còn gì để chống đỡ.
Cô nghĩ một lát lại hỏi: “Thế đến bao giờ tôi mới nhận được phần thưởng mười nghìn tinh tệ như lần trước?” Ít tinh tệ nhờ vào Trường An với nhiệm vụ thu được không nỡ mang đi mua đồ. Mỗi tinh tệ không biết Trường An phải đổ bao nhiêu máu và mồ hôi đâu.
“Xin ký chủ chú ý, ký chủ hoàn thành nhiệm vụ nào sẽ thu được tinh tệ sử dụng cho vật phẩm tương ứng. Chẳng hạn như lần trước ký chủ thu được mười nghìn tinh tệ, thì chỉ có thể dùng mua vật phẩm liên quan tới ăn, mặc ở, đi. Chỉ có phần thưởng đối tượng quân nhân đạt được mới có thể dùng cho nhu cầu chi tiêu cần thiết hỗ trợ gia đình.”
“Các ngươi lừa gạt người sử dụng!” Tô Thanh Hòa phản đối.
“Ký chủ, làm nhiều hưởng nhiều, muốn có được phải trả công lao động xứng đáng. Hữu nghị nhắc nhở ký chủ, ký chủ đọc hết một cuốn sách y học, hệ thống đánh giá nội dung đạt yêu cầu có thể thưởng cho một tinh tệ, để dành sau này dùng mua thuốc và dụng cụ.”
Tô Thanh Hòa cảm thấy mình bị một vạn điểm thương tổn.