Chương 271: Hiểu lầm
Cô lặng lẽ nhìn đến thuốc cải thiện thể chất… Mẹ ơi, năm mươi nghìn tinh tệ…
Đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm.
Mẹ Cố đã rót đầy cốc sữa đợi Tô Thanh Hòa học xong ra uống, thế mà đợi mãi không thấy người đâu, bà lo lắng đi đến gõ cửa, nhưng không có tiếng đáp lại, vội vã đập cửa ầm ầm. Đập mãi mà cửa vẫn không xê dịch.
Hấp tấp chạy xuống cục công an dưới lầu tìm con trai cả Cố Trường Chính.
Cố Trường Chính vừa nghe tình huống này, lập tức chạy lên lầu đạp tung cửa phòng, nhìn thấy vợ chú ba nhắm mắt sõng soài trên giường.
Mẹ Cố hãi hùng, vội vàng đi tới ấn huyệt nhân trung cho Tô Thanh Hòa.
Tô Thanh Hòa đang ngủ đến là thoải mái, bị người ta bấm một cái đau điếng, bấy giờ mới tỉnh lại.
Trông thấy mẹ Cố lo lắng ở trước mắt, cùng với Cố Trường Chính đằng sau đang chuẩn bị bế cô đi bệnh viện: “Mẹ ơi, sao thế ạ?”
“Sao gì mà sao, con vừa mới ngất đi, đứa nhỏ đáng thương, mệt quá hôn mê luôn rồi. Ôi, đều tại mẹ, không nên để con làm việc, không nên nghe theo lời con. Mau, chúng ta đi bệnh viện kiểm tra.”
Tô Thanh Hòa vội nói: “Mẹ ơi, con không sao, chỉ là hơi mệt, váng đầu chút thôi.” Không thể nói bị giá thuốc làm cho sốc uể oải không còn tinh thần với cả dọn dẹp vệ sinh mệt quá cho nên ngủ say không biết trời trăng gì luôn.
Mẹ Cố nghe thế càng thêm đau lòng, ôm Tô Thanh Hòa khóc tu tu: “Không cần làm nữa, Thanh Miêu Nhi nhà chúng ta về sau không cần làm gì nữa. Con có biết mẹ đau lòng lắm không, mẹ vô tâm quá, mẹ xin lỗi con mẹ xin lỗi —— ”
“Mẹ ơi con không việc gì mà.”
“Gì mà không việc gì, dù sao về sau con không được làm việc nữa, ai bắt Thanh Miêu Nhi nhà ta làm việc là kẻ khốn kiếp!”
Tô Thanh Hòa nghe lời này cảm thấy đúng vô cùng, hệ thống đáng ghét. Bóc lột sức lao động, tăng giá vùn vụt…
…
Trước sự nài nỉ của Tô Thanh Hòa mẹ Cố không đưa cô đi viện, nhưng mà vẫn kiên quyết không cho Tô Thanh Hòa tiếp tục làm việc. Con trai làm bộ đội ở biên cương xa xôi bảo vệ đất nước, con dâu ở nhà còn làm mệt đến ngất đi. Bà cảm thấy mình chưa hoàn thành trách nhiệm của một người làm mẹ. Thật có lỗi với con trai ngoan của bà, cũng có lỗi với con dâu hiếu thuận không chỗ nào chê nữa.
Ngay cả đi học cũng không cho Tô Thanh Hòa đi, bảo Cố Trường Chính đến quán ăn Quốc Doanh xin nghỉ phép một ngày, để Tô Thanh Hòa ở nhà nghỉ ngơi.
Tô Thanh Hòa bị hệ thống cho một vố lúc này cũng mệt, ngoan ngoãn nghe lời mẹ Cố ở nhà nghỉ ngơi.
Uống hết cốc sữa mẹ Cố mang đến, cô nằm trên giường nghỉ ngơi, nghỉ ngơi chưa được bao lâu, trong lòng cô buồn bực nên ngồi dậy chọn đại một quyển sách chuyên ngành lật xem.
Nếu hệ thống lừa cô, cô nhất định không thèm học nữa, nhàn nhã nhẹ người, nghiêm túc tiến hành kiếp sống sâu lười của mình.
Y như là máy quét, mỗi chữ mỗi câu đều quét qua một lượt, có lẽ quét được khoảng một phần mười Tô Thanh Hòa thấy mắt mỏi nhừ.
Đang định bỏ cuộc chợt nghe tiếng hệ thống nhắc nhở: “Đinh, hoàn thành ghi nhớ.”
Tô Thanh Hòa sững người một giây, sau đó phát hiện, nội dung mình vừa xem qua có thể nhớ lại đầy đủ, thậm chí là tờ nào, đoạn nào, câu nào…
Trời ạ, cô đây là biến thành học sinh xuất sắc à?
“Yêu cầu ký chủ không ngừng tiếp tục cố gắng siêng năng khổ học, mỗi lần ký chủ đọc xong một quyển sách hơn một trăm trang sẽ được thưởng một tinh tệ. Học tập kiếm tiền, một công đôi việc, ký chủ cô đáng có được.”
Tô Thanh Hòa cảm thấy hệ thống nói quá đúng, đây quả thật là vừa học vừa kiếm ra tiền.
Điều quan trọng là học còn không mệt, chỉ cần không ngừng đọc sách, cô nhớ hết mấy kiến thức này lại rồi thì khi đi thi không phải như một bữa ăn sáng thôi à, dễ như trở bàn tay? Đến lúc đó phần thưởng nhiều thật nhiều!
“Hệ thống, mi đã nói rồi đấy, thi đạt thưởng mười tinh tệ, xuất sắc thưởng năm mươi tinh tệ, mi đừng có lừa người ta đấy!”
“Hệ thống không lừa già trẻ.”
Tô Thanh Hòa cười không nói chuyện. Hiện tại cô đã nhận ra hệ thống tuyệt không đơn giản. Cứ bắt nạt đứa nhỏ hiền lành cô đây.
“Tôi tin mi thêm một lần, nếu mi bắt nạt người hiền lành như tôi này, về sau mi nói gì tôi cũng không tin đâu.”
“Xin ký chủ yên tâm, hệ thống không bắt nạt người hiền lành. Hệ thống chỉ nhắm vào người làm biếng.”
Tô Thanh Hòa: “…”
Buổi trưa mọi người về nhà, thấy Tô Thanh Hòa ở nhà đều rất ngạc nhiên.
Mẹ Cố nói: “Thanh Miêu Nhi giúp mẹ làm việc nhà mệt lả cả người. Mấy hôm nay ngày nào còn bé cũng về phụ giúp, tối lại còn phải đi học, trụ làm sao nổi. Sau này không để Thanh Miêu Nhi làm gì nữa cả.”