Chương 273: Thi 2
Mấy hôm nay Tô Thanh Hòa ngồi trong lớp làm gì, bà biết hết, nhưng mà nhìn thấy là sách giáo khoa cho nên bà cũng không nói gì. Bà biết có một vài học sinh thích tự học. Hơn nữa Tô Thanh Hòa cũng không phải là học sinh ở lớp từ đầu, là giữa chừng chuyển vào, hẳn là sẽ gặp khó khăn với bài giảng. Nghe không vào, buồn ngủ cũng là chuyện bình thường.
Cho nên bà cũng không mấy xem trọng Tô Thanh Hòa. Dù sao là học sinh chuyển lớp, có không học giỏi cũng châm chước cho qua, bà chẳng buồn suy nghĩ về chuyện này.
Giờ học sinh này đến tìm bà mượn thêm sách… “Bạn học Tô Thanh Hòa, cô thấy giai đoạn này chúng ta nên đọc sách giáo khoa, nắm vững kiến thức cơ bản rồi đọc những sách khác mới có tác dụng. Nếu không cho dù em đọc sách cũng không có tác dụng gì. Không nên tham thì thâm.”
Tô Thanh Hòa còn nghiêm túc đảm bảo: “Thưa cô, em nắm được phần nhiều rồi ạ, em muốn đọc thêm nhiều sách, rất nhiều rất nhiều sách!” Kiếm thật nhiều tinh tệ, rồi mua mua mua, uống thuốc uống thuốc uống thuốc!
Nhìn ánh sáng lóe lên trong mắt Tô Thanh Hòa, cô giáo thấy như mình nhìn thấy khát vọng, từ sâu trong nội tâm, khát vọng với tri thức, khát vọng với giấc mộng… cảm thấy mắt cay cay mà không rõ lý do.
Đây là một học sinh có khát vọng.
Mặc dù phương pháp học tập chưa đúng đắn, nhưng vẫn đáng được giáo viên tán thưởng.
Bà lấy trong ngăn kéo ra hai quyển sách, cùng là sách điều dưỡng ngoại khoa. “Cầm về đọc đi, học cho tốt. Bạn học Tô Thanh Hòa, em mới chuyển đến, nếu có chỗ nào đọc không hiểu thì đến hỏi cô.”
Tô Thanh Hòa mượn được sách, nói với cô giáo: “Em cảm ơn cô, em sẽ đọc thật kỹ cuốn sách, cố gắng sớm ngày thành tài!”
Sau đó ôm sách vui vẻ chạy đi.
Cô giáo thở dài, đáng tiếc quá, nếu mà là nhân viên y tế bà còn có thể dẫn dắt, nhưng người mới tinh như này muốn hướng dẫn thì khó lắm.
Bên ngoài, Cố Trường Chính thấy Tô Thanh Hòa đi ra, giúp dắt xe đạp qua.
“Sao hôm nay em ra muộn thế, gặp phải khó khăn gì hả?”
“Anh đừng lo, không có khó khăn gì đâu, em đi tìm cô giáo mượn sách thôi ấy mà.”
Cố Trường Chính nhìn xem, nhưng không hiểu, sải bước lên xe đạp. Anh ta nghĩ vợ chú ba thoạt nhìn có vẻ rất thích học. Còn đi tìm giáo viên mượn thêm sách. Không phải tới đây học chơi chơi.
Sau khi về nhà Tô Thanh Hòa vừa ăn vừa ôm sách nghiền ngẫm.
Do là có hệ thống, cô không cần tốn sức đọc sách, chỉ cần xem, chỉ cần chăm chỉ xem, thì sẽ tác động đến hệ thống. Thế là có thể nhớ kỹ.
Mẹ Cố thấy cô đọc sách quên ăn quên ngủ mà đau lòng.
“Thanh Miêu Nhi, con mau ăn đi.”
Tô Thanh Hòa bèn bỏ sách xuống và miếng to nhoáng cái là xong.
Mẹ Cố nói: “Cũng đừng học quá sức. Học không được thì thôi.”
Phó huyện trưởng Cố nghe thế không vui: “Sao bà nói thế được, Thanh Hòa muốn vươn lên là chuyện tốt.”
“Cha mẹ, con sắp thi rồi, con về phòng đọc sách trước ạ.” Nói rồi ôm sách đi.
Thấy Tô Thanh Hòa như vậy, phó huyện trưởng Cố hài lòng cười: “Thanh Hòa về sau nhất định là đứa nhỏ có triển vọng.” Rồi quay ra dạy bảo hai đứa cháu: “Phải học theo thím của các cháu nghe chưa, học tập chăm chỉ. Nhìn xem thím các cháu vừa đi làm còn vừa nghiêm túc học đó.”
Cố Lỗi với Cố Lâm cùng thật thà gật đầu.
Trong phòng, Tô Thanh Hòa giở sách với vẻ mặt say sưa .
Binh đoàn biên cương, Cố Trường An cũng đang ra sức học hành, nằm bò trên bàn phòng trực ban lật sách xem ghi chép.
Vừa đọc vừa xoa xoa đôi mắt đỏ ngầu.
Ngày mai thi không đạt, sẽ bắt đầu giảm bữa ăn!!!
Mẹ ơi, mệt chết mất. Còn gì là đầu của tôi nữa…
…
Xem xong ghi chép, Cố Trường An lại bỏ một miếng thịt khô vào miệng.
Hiện giờ thịt khô Thanh Miêu Nhi làm là an ủi duy nhất của anh. Mỗi lần ăn thịt khô, anh sẽ nhớ về Thanh Miêu Nhi ở nơi phương xa cũng đang cố gắng.
Anh không thể thua Thanh Miêu Nhi được, phải nỗ lực thăng chức, kiếm nhiều tiền phụ cấp, sau này về nhà sống an nhàn với Thanh Miêu Nhi.
Anh mở căng hai mắt tiếp tục học.
Cố Trường An cảm thấy may là trí nhớ mình không tồi, cố gắng nhớ vài lần trong đầu cũng đọng lại bảy tám mươi phần trăm. Hơn nữa nội dung giáo viên giảng không nhiều lắm, mỗi tối anh đều chăm chỉ học, cho nên sau khi nhớ được hết nội dung trong vở ghi chép, anh nghĩ hẳn là sẽ ổn thôi.
Ừm, nhất định phải đạt, phải đạt.
Đang định đi nghỉ, quân sĩ ở phòng trực ban thấy anh chuẩn bị đi nghỉ thì cười chạy tới tán gẫu: “Anh học xong hết rồi à, cuộc thi ngày mai có nắm chắc không?”
“Cũng tạm.” Cố Trường An tự tin mười phần.
(Chưa xong còn tiếp.)
Mọi người ơi, đây là mã giảm 10% khi mua từ 20 chương truyện chở lên 33465557 , mọi người dùng trước mã này, khoảng cuối tuần mình sẽ quăng boom