Chương 275: Thi 4
Ký ức khắc quá sâu, thế nên hiện giờ cô cũng không xa lạ gì với thi cử. Vẫn như trước nhìn thấy bài thi là muốn ói…
Cầm tờ đề điền xong thông tin cá nhân, theo thói quen tốt của mình, Tô Thanh Hòa xem một lượt toàn bài, khoanh tròn những câu mình biết làm. Khoanh một lượt, nhận thấy mình gần như có thể làm được hết… hai câu hỏi lớn cuối cùng là câu hỏi thực hành lâm sàng. Đây không chỉ cần nhớ, mà còn phải lý giải, không thì cho bạn một quyển sách, bạn cũng không biết câu trả lời ở đâu.
Cũng may Tô Thanh Hòa kinh nghiệm thi cử bao nhiêu năm, cái khác không biết, chứ lọc ý chính rất tài. Hai hôm trước nghe hệ thống nhắc nhở, cô lọc ra phần quan trọng trong sách giữa một loạt kiến thức, phân tích lý giải. Lúc này nhìn đến đề bài, cô thật muốn ngửa mặt lên trời cười to mấy tiếng.
May là hệ thống kịp thời nhắc nhở!
Những người khác gặp phải đề khó đang vắt óc suy nghĩ, ngẩng đầu lên thì thấy Tô Thanh Hòa mỉm cười nhìn bài thi, nhất thời có thêm tự tin.
Nhìn xem, người kém nhất đây người ta còn không lo lắng, mình cuống lên làm gì chứ.
Vì vậy từ từ bắt đầu suy nghĩ.
Bên này, Tô Thanh Hòa xem xét bài thi xong cũng bắt tay vào làm.
Thi vào phần kiến thức điều dưỡng nội khoa. Câu hỏi phần đầu hầu như là điền vào chỗ trống và chọn đáp án đúng, ngoài ra còn có đề nhận định đúng sai. Tô Thanh Hòa trên cơ bản chỉ cần đảo qua một lượt có thể trả lời được ngay. Phần sau là câu hỏi tự luận thì vùi đầu miệt mài viết.
Giáo viên coi thi thấy Tô Thanh Hòa còn chưa suy nghĩ mà đã cặm cụi viết, mày nhíu lại, tính đi qua nhắc nhở em học sinh này làm bài cho cẩn thận.
Mỗi bài kiểm tra đều quý giá.
Nhưng mà đến lúc đi đến bên cạnh Tô Thanh Hòa, bà phát hiện mặc dù Tô Thanh Hòa viết rất nhanh, nhưng là mạch lạc rõ ràng không hề viết bừa. Nhìn lướt qua, câu hỏi nhỏ phía trước trên cơ bản không sai. Câu trả lời phần dưới tuy không phải câu trả lời tiêu chuẩn, nhưng cũng không khác đáp án là mấy.
“…”
Sau khi làm một mạch xong bài, Tô Thanh Hòa bắt đầu nghiêm túc kiểm tra lại.
Suy cho cùng muốn đạt kết quả xuất sắc, nhỡ đâu bởi vì sơ xuất mà mất điểm thì tiếc lắm.
Cẩn thận kiểm tra hai lượt, Tô Thanh Hòa thấy khá ổn nên là dơ tay nộp bài.
Cô giáo thu bài thi của cô lại xem xét tỉ mỉ, rồi lại cẩn thận đánh giá Tô Thanh Hòa, một mớ hỗn độn trong đầu. Đây nào phải học sinh chuyển lớp nghe giảng không vào, rõ ràng là học tốt hơn hẳn học sinh chuyên nghiệp!
Cô giáo cảm thấy mông lung với quan niệm xưa nay của mình, trước kia mình quá cực đoan rồi, sao lại nghĩ học sinh chuyển ngành không chuyên không có hi vọng chứ…
Tô Thanh Hòa thu dọn xong, bắt gặp giáo viên đang nhìn mình, cô nhỏ giọng nói: “Thưa cô em có thể đi chưa ạ?”
“Ừ, em đi đi.” Cô giáo xua tay, sau lại nhìn chằm chằm Tô Thanh Hòa.
Tô Thanh Hòa bị nhìn đến da đầu tê dại, đeo balo nhanh chóng chạy đi.
Những học sinh khác thấy Tô Thanh Hòa mới chưa bao lâu đã nộp bài, lại nhìn sang cô giáo còn đang ngẩn người nhìn cô chằm chằm, trong lòng thầm nghĩ, nhìn xem, ngay cả cô giáo cũng không buồn quản.
Tô Thanh Hòa vừa ra đến cửa phòng học thì nghe thấy âm thanh hệ thống nhắc nhở: “Đinh, chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ cuộc thi chuyên nghiệp, đánh giá đạt xuất sắc, thưởng năm mươi tinh tệ.”
Tô Thanh Hòa mừng rỡ. Yehh, tiền một viên thuốc cảm đã về tay.
Ừm, tiền này đương nhiên không để mua thuốc cảm, cô tiết kiệm lại về sau dùng để mua thực phẩm cải thiện thể chất.
Một viên năm mươi nghìn tinh tệ, ôi, còn phải tích cóp đến bao giờ?
Ngay khi tính toán xong khoản này, nụ cười trên mặt Tô Thanh Hòa biến mất. Mặt nhăn lại như trái mướp đắng.
Hu hu hu, sao cô cảm thấy mình không có chút hi vọng nào vậy chứ?
“Này Thanh Hòa, sao trông em buồn thế?”
Anh hai Cố Trường Bình đang đứng ngoài nói chuyện với người ta, thấy cô ủ rũ đi ra thì đi qua hỏi. Sợ cô ở trường bị người ta bắt nạt.
Tô Thanh Hòa lên tinh thần: “Không có gì đâu anh hai, vừa thi xong em hơi mệt thôi.”
Mệt lòng ấy.
Cố Trường Bình vừa nghe đến thi cử, trong giây lát như hiểu ra rồi. Chủ đề thi cử này quá nhạy cảm. Ngàn vạn lần không nên nhắc đến, nhỡ đâu đối phương thi không tốt thì làm sao bây giờ?
Trông bộ dáng vợ chú ba như thế đoán rằng là không như ý.
Kỳ thật đây cũng là chuyện thường tình thôi, vợ chú ba học sau người khác chương trình một học kỳ. Cho dù cố gắng cũng không thể theo kịp được.
“Thôi Thanh Hòa, cứ thuận theo tự nhiên thôi không cần áp lực. Có một số việc chúng ta không thể yêu cầu quá cao.”
Tô Thanh Hòa ngồi phía sau thở dài gật đầu. Cô chỉ là không nghĩ đến đặt ra một mục tiêu nhỏ cho mình, bây giờ chợt phát hiện, mục tiêu này quá xa xôi…