Chương 277: Thành tích
Chính trị viên lại bắt đầu đọc tiếp. Vẻ mặt những người được đọc tên rất phấn khích, sau đó nắm chặt tay lại.
Không có tên Cố Trường An, anh trơ mắt nhìn chính trị viên, đừng là đọc thiếu chứ… Tổ tiên nhà họ Cố ơi, phải phù hộ con cháu của mọi người chứ, nếu không là chẳng có cơm ăn đâu, mọi người cũng sẽ thấy đau lòng phải không?
Chính trị viên nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Cố Trường An, trong lòng nảy sinh vài phần tán thưởng, rất tốt. Biết bản thân xuất sắc, vẫn không quan tâm hơn thua, rất tốt.
“Trong lớp chỉ có một đồng chí ưu tú nhất, chính là đồng chí Cố Trường An. Câu mất điểm đều là câu phân tích lý luận, các câu khác điểm đều rất cao. Thời gian học của đồng chí Cố Trường An ít hơn các bạn học khác nhưng cậu ấy đã bỏ ra nhiều công sức, mọi người không thấy xấu hổ sao?”
Tất cả đều nhìn về phía Cố Trường An, người đồng chí ưu tú nhất.
Giống như xem loài vật hiếm có duy nhất trong vườn thú.
Ồ, chính là thằng nhóc này, cả ngày bận bịu không thấy người đâu còn tưởng là đi chỗ khác chơi, hóa ra là lén đi học.
Nhìn bộ dạng này xem, nhìn qua thì chính là một đứa trẻ thông minh.
Lúc này, Cố Trường An không dám tin vào tai mình. Cái gì, xuất sắc? Xuất sắc không phải là tương đương với đủ tiêu chuẩn ư? Ha ha ha, nhiều người không đủ tiêu chuẩn như vậy, vậy mà anh lại đủ tiêu chuẩn. Vận may quả nhiên không quá tệ. Đúng là cầu xin tổ tông là không có sai mà, cuối cùng cũng phù hộ cho anh, con cháu nhà họ Cố.
Cố Trường An mỉm cười đầy ẩn ý.
Chính trị viên cũng cười với anh, tâm trạng cũng tốt lên một chút. Sao không vui cho được chứ, cho dù là ai, vào lúc tuyệt vọng khi đối mặt với một tốp lính dày dặn từng trải đột nhiên có một hạt giống tốt nảy mầm, tâm trạng cũng trở nên vui vẻ.
Sau khi tan học, chính trị viên giữ Cố Trường An lại cùng nhau ăn cơm.
Những người không thông qua, từ hôm nay trở đi chỉ có thể ăn hai bữa. Bởi vì Cố Trường An xuất sắc nên còn được thêm thức ăn… Trong thức ăn có thêm hai miếng thịt, có ít còn hơn là không có.
Cùng ngồi với chính trị viên, Cố Trường An không có cảm giác quá lo lắng, lúc này đương nhiên ăn cơm là hàng đầu. Lúc ăn cơm cũng không đến nỗi sẽ dạy học cho anh đâu nhỉ.
Nhìn Cố Trường An như vậy, chính trị viên cảm thấy rất hài lòng. Ông ta chỉ hy vọng lính của mình có can đảm và văn hóa như vậy.
Người như vậy chính là hạt giống nhân tài chất lượng cao.
“Cố Trường An, cậu cảm thấy đọc sách như thế nào?”
“Rất tốt.” Cố Trường An thành thật nói, đương nhiên đọc sách rất tốt, còn có thể ăn thêm một bữa và ăn nhiều hơn hai miếng thịt so với người khác.
Anh cảm thấy rất may mắn vì bản thân đã cố gắng rất nhiều, nếu không lúc này thật sự là chỉ muốn khóc.
Đối với câu trả lời của Cố Trường An, chính trị viên rất vui mừng. Đây là một binh sĩ tốt và có chí tiến thủ, chẳng trách khi lão Cát của đội quân mũi nhọn đưa bọn họ tới đã cố tình nhắc đến. Người này không phải lính từng trải, không thể dùng cách thức của lính từng trải để đối đãi với anh, anh đến đây để học tập chuyên sâu, là vì học mà đến.
“Đồng chí Cố Trường An, cậu học tập cho giỏi, trong bộ đội chúng ta có trường quân đội. Trước đó là nhằm vào cán bộ, bây giờ đã bắt đầu nhắm đến quân binh, binh sĩ cơ sở. Tôi tin một ngày nào đó, cậu sẽ vào được trường quân đội.”
Cố Trường An ngây người một lúc, suýt nữa chiếc đũa đã chọc vào đầu lưỡi anh: “Trường quân đội gì?”
“Là trường chuyên bồi dưỡng nhân tài quân sự chất lượng cao. Đến đó, không chỉ học những kiến thức cơ bản, cậu còn được đào tạo một số kiến thức về chiến thuật thậm chí là các kiến thức ở cấp độ càng sâu hơn. Khi qua đó, học suốt ngày đêm, cậu sẽ có rất nhiều thời gian học tập.”
Cố Trường An làm rơi đũa trên bàn, cấp độ càng sâu hơn… Anh học những kiến thức cơ bản này phải mất đến nửa cái mạng già đấy…
Chính trị viên nhìn bộ dạng kinh ngạc đến ngây người của anh, an ủi: “Đừng vội kích động, chăm chỉ học tập sẽ có cơ hội. Quân đội cần những binh sĩ trẻ tuổi có tố chất cao như cậu.”
Nước mắt Cố Trường An chực trào ra ngoài. Không phải không phải, tố chất của anh không cao chút nào, anh không có tố chất đâu!
Chính trị viên nhìn dáng vẻ kích động đến rơi lệ của anh mà xót xa trong lòng.
Đây là hạt giống tốt bị chậm trễ trước đó, bị tước đoạt cơ hội đi học, nếu không lúc này cũng đâu vì được đọc sách mà vui mừng đến nông nỗi này.
Sau khi ăn xong cơm, Cố Trường An vội vàng trở về ký túc xá lấy ra thịt khô Tô Thanh Hòa làm cho anh, cầm lấy hai miếng nhét vào trong miệng.
Ăn xong mùi vị quen thuộc, anh mới tìm được một chút thoải mái.
Tổ tiên phù hộ, đừng để anh lại phải học bài nữa, nhất định phải phù hộ.
…