Chương 278: Về thăm
Vào chủ nhật, Tô Thanh Hòa mang theo sách trở về nhà.
Bây giờ, mỗi tuần cô đều muốn về nhà một chuyến với mẹ. Đương nhiên, không thể bỏ dở việc đọc sách, sau khi ăn cơm thì ôm sách ngồi ở trong sân, chăm chú đọc.
Cao Tú Lan nhìn cô đang đọc sách thì tỏ vẻ kiêu ngạo.
Nhìn xem, con gái của bà đúng là thông minh, số sách này bà đọc đều không hiểu.
Vì thế bà bưng chiếc cốc tráng men vỡ của mình đi ra ngoài khoe khoang.
“Con gái nhà chúng tôi đang học ở trường trung cấp chuyên nghiệp đấy, biết vì sao gọi là trung cấp chuyên nghiệp không? Trong đội của chúng ta có rất nhiều học sinh tiểu học nhưng không có lấy một học sinh trung cấp chuyên nghiệp nào.”
“Mẹ của Ái Quốc, tại sao lại gọi là trung cấp chuyên nghiệp?”
“Trung cấp chuyên nghiệp là…là trường học đặc biệt lợi hại, người bình thường không thể vào học được đâu.” Cao Tú Lan tỏ vẻ tự hào đáp.
Những người khác nghe xong thì ngơ ngác nhìn nhau, trường học lợi hại, thật sự lợi hại à?
Sau đó lại nghĩ đến một số thứ.
Con gái út nhà họ Tô giỏi giang như vậy, còn học ở trường trung cấp chuyên nghiệp nữa. Sau này sẽ thành dạng gì nữa chứ.
“Mẹ Ái Quốc à, sau này Thanh Hòa nhà bà muốn làm gì thế?”
“Làm bác sĩ, biết bác sĩ không. Là những người mặc áo khoác trắng, đội mũ trắng trong huyện đấy, bệnh gì cũng có thể trị khỏi.”
Chuyện này, Cao Tú Lan biết được qua lời con gái nói với bà, cô đang học chung với y tá trong bệnh viện, nhất định là ở trong bệnh viện. Nhưng y tá là chăm sóc người ta, con gái bà làm sao có thể đi chăm sóc người khác chứ, vậy chỉ có thể là làm bác sĩ, tiêm thuốc cho người ta.
Chuyện này thì những người khác có thể nghe hiểu… Đây là con gái út nhà họ Tô làm bác sĩ đấy, bệnh gì cũng có thể chữa khỏi.
Thế là Tô Thanh Hòa đang ngồi đọc sách trong sân thì có một ông cụ đỡ cái eo, một bà lão ôm bụng chạy tới.
Vừa vào sân đã kêu lên: “Thanh Hòa à, mẹ cháu nói cháu là bác sĩ, bệnh gì cũng có thể trị khỏi. Dì ngồi xổm trên hố xí mà không đi ngoài được, cháu có thể xem dì bị sao không?”
“Xem cái gì mà xem, tôi đây bị đau thắt lưng đây này, bệnh cũ đã hơn mười năm…” Ông cụ không vui nói.
Vẻ mặt Tô Thanh Hòa hoang mang nhìn họ. Cái gì cơ, khám bệnh?
Bản thân cô vẫn còn phải uống thuốc đây!
Tô Thanh Hòa đáp: “Dì bảy, chú tám, có bệnh phải đến bệnh viện để chữa, cháu cũng đâu mặc áo choàng trắng.”
Chú và dì nọ hiểu ngay.
“À, bác sĩ phải mặc áo choàng trắng mới có thể chữa bệnh.”
“Thanh Hòa à, vậy lần sau cháu nhớ mang áo choàng trắng về nhé, bệnh cũ của chú phải được chữa trị trước đã.”
Tô Thanh Hòa: “…”Áo choàng trắng cái gì cơ, trái lại thì có đầu bếp phải mặc áo choàng trắng…. Đợi đã, nó có liên quan gì đến áo choàng trắng chứ?
Cao Tú Lan vui vẻ trở về sau khi khoe khoang ở bên ngoài, thấy có người đang đứng ở sân có ý định tìm con gái của bà khám bệnh thì lập tức la lên: “Làm gì vậy hả, tài năng của Thanh Miêu Nhi nhà chúng tôi là phải ở bệnh viện khám bệnh, khám bệnh trong sân như này thì còn gì là thể diện nữa.”
Tô Thanh Hòa nói: “Mẹ à, con vẫn chưa chữa bệnh được đâu, con còn trong giai đoạn học tập. Còn sớm lắm.”
Cao Tú Lan nói: “Nghe thấy chưa, Thanh Miêu Nhi của chúng tôi đang học tập đấy, các người đừng làm phiền con bé học nữa, con bé mà không chữa hết cho người bệnh thì biết làm sao?”
Mọi người đều kinh ngạc.
Tô Thanh Hòa ôm trán: “Chuyện đó, chú dì, cháu thật sự không biết khám bệnh, cháu không có khả năng đó. Mọi người thấy không khỏe thì đến phòng khám hoặc là bệnh viện.”
“Nghe thấy chưa, Thanh Miêu Nhi của chúng tôi nói có bệnh thì đến bệnh viện. Mấy người đã từng thấy bác sĩ khám bệnh cho người ta ở trong sân chưa?”
Mọi người lắc đầu, có thể hiểu là chưa từng nhìn thấy. Trước đây từng có bác sĩ đi chân trần nhưng không thể so với bác sĩ trong bệnh viện được.
“Lần sau đến bệnh viện trong huyện sẽ tìm Thanh Miêu Nhi.”
Mọi người cũng không ở lại quá lâu, vội vã để lại một câu rồi rời đi.
Tô Thanh Hòa không có cách nào giải thích, ôm trán: “Mẹ ơi, hay là con dạy mẹ khiêu vũ nhé.”
Những bà thím không có việc gì làm thì nhảy múa ở quảng trường rất tốt cho sức khỏe.
Cao Tú Lan tỏ vẻ không đồng ý: “Nhảy cái gì mà nhảy, tuổi đã cao còn uốn éo để làm trò cười cho người ta à. Mẹ thích nói chuyện với con, con nói gì thì mẹ đều thấy vui cả.”
Tô Thanh Hòa: “Mẹ vui là được…”
Ngày hôm sau, Tô Thanh Hòa đeo túi xách trốn đi, cô rất sợ sẽ có người tìm đến cô để khám bệnh.
“Đinh, ký chủ chú ý, ký chủ có thể mua sách liên quan đến y học, học cách chữa bệnh.”
Tô Thanh Hòa không có phản ứng gì. Hiện tại, cô học hộ lý đã choáng váng đầu óc còn muốn học thêm y học ư…