Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 283 - Chương 283 - Béo Lên 3

Chương 283 - Béo lên 3
Chương 283 - Béo lên 3

Chương 283: Béo lên 3

Ở trong phòng, Cố Trường Bình đang chuẩn bị ngủ, thấy vợ anh ta từ ngoài vào thì nói: “Em cũng mau ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm đi làm đấy.”

“Anh ngủ trước đi.” Chị dâu thứ lục tìm ở trong phòng, sau đó tìm thấy một ít khoai lang sấy, rồi nhét vào miệng.

Cố Lâm, con trai cô ta đang ngủ mơ mơ màng màng, nghe thấy tiếng động thì híp mắt nhìn một cái: “Mẹ ơi, mẹ đang làm gì thế?”

“Mẹ đói bụng.” Chị dâu thứ nói một cách thản nhiên.

Cố Lâm lại ngủ tiếp.

Cố Trường Bình thì lại nhìn ngơ người: “Đồng chí Tiểu Lan, em đang làm gì thế?”

Chị dâu thứ nhét cả một miệng, sau đó ăn xong thì lại uống nước. Cảm giác trong bụng no căng, lúc này cô ta mới hài lòng, sau khi ăn xong thì lập tức nằm xuống giường: “Em muốn mập lên chút, em cảm thấy mình ốm quá rồi. Buổi tối ăn nhiều thì sẽ dễ mập.”

Cố Trường Bình: “…” Lại muốn chơi trò gì nữa đây?

Ở trong phòng kế bên, Tô Thanh Hòa đang làm đồ ăn cho Cố Trường An ở trong phòng bếp quân tẩu.

Lần này không làm thịt sấy khô với cá khô nữa, dù sao trời cũng nóng, những thực phẩm như thịt này không dễ bảo quản, cho nên làm một ít đậu hà lan gì đấy.

Nhân lúc nấu đậu thì cô ở một bên đọc sách, học bài.

Sách trong nhà được cô đọc kha khá rồi, cô đọc sách cũng đọc lẫn lộn, bất kể là nội khoa hay ngoại khoa, phương thuốc cổ truyền hay hiện đại, tóm lại chỉ cần là trị bệnh được thì cô đều đọc.

Lúc này cô cảm thấy mình có thể được xem là một nửa bác sĩ rồi.

Nhưng mà cô cũng không chuẩn bị làm cái nghề này, làm bác sĩ áp lực lớn lắm.

Cô cảm thấy mình không cách nào chịu đựng được áp lực lớn như vậy.

“Xin ký chủ hãy chú ý, ký chủ lợi dụng năng lực của mình, chữa lành cho một người bên cạnh, có thể đạt được phần thưởng tương ứng.”

“Dựa vào kỹ năng này của tôi, tôi có thể chữa cho ai được chứ?”

“Ký chủ có thể mua càng nhiều sách hơn, sách y Tinh Tế, cô đáng có được.”

Tô Thanh Hòa bĩu môi, nói: “Điều kiện chữa bệnh ở đây của chúng tôi chỉ có như thế thôi, thiết bị chữa bệnh chỉ có chừng đấy, tôi chỉ là học được y thuật cao siêu của các người, không có thiết bị thì làm sao, mi có biết thiết bị chữa bệnh ở đây lạc hậu biết bao nhiêu không?”

Cô nhớ đến cái đầu kim tiêm thuốc trong bệnh viện mà sợ run lên. Lúc này kim tiêm đều không phải dùng một lần rồi bỏ, mà là một cây kim, tiêm cho rất nhiều người, tiêm xong thì khử trùng, rồi lại tiếp tục tiêm cho người khác… Không cần nghĩ cũng biết, ở đây thiếu những thứ này đến mức độ nào rồi.

“Ký chủ có thể mua thiết bị chữa bệnh tương ứng.” Hệ thống nhắc nhở.

Tô Thanh Hòa vừa nghe thì cảm thấy cách này rất tốt, sao cô lại không nghĩ đến chứ?

Mua sách y, chuyên tâm học cách chữa bệnh, sau đó lại mua thiết bị… Không đúng, cô học cái này là vì để kiếm tinh tệ, không phải muốn làm cái nghề này đâu.

Biết làm bác sĩ cực khổ thế nào không, đặc biệt là người bệnh ở thời đại này rất nhiều, mà bệnh viện lại ít, nhân viên y tế thì càng ít hơn. Thông thường một ngày không có thời gian nghỉ ngơi, không ngừng tiếp nhận bệnh nhân. Hơn nữa, bởi vì chữa bệnh cho bệnh nhân mà không thể xảy ra sai sót, một ngày hai bốn giờ, đầu óc căng thẳng, đây quả thực không thể tưởng tượng được.

Vừa nghĩ đến cuộc sống như thế, Tô Thanh Hòa sợ run lên.

Cô quyết định không nghĩ nữa, vẫn nên chuyên tâm làm đậu hà lan cho Trường An thôi. Đã lâu không gửi đồ cho Trường An rồi.

“Nhắc nhở hữu nghị ký chủ, ký chủ gửi đồ phải nhanh, đối tượng quân nhân sắp rời khỏi tiểu đội bổ túc, quay về nơi đóng quân, đồng thời được phái đi tham gia nhiệm vụ.”

“Trời nóng như thế này còn phải đi làm nhiệm vụ?” Tô Thanh Hòa nghe tin thì cảm thấy làm quân nhân đúng là không dễ dàng, đặc biệt là Trường An là người phải chịu khổ trong cái khổ đó, thì càng không dễ dàng.

Quân nhân, bác sĩ, đều là phục vụ cho người dân đấy…

Không đúng, sao cô lại nghĩ đến làm bác sĩ rồi? Ôi chao, nhanh chóng làm đậu hà lan cho Trường An, để anh mang ra ngoài làm nhiệm vụ mà ăn!

……

Binh đoàn biên cương, Cố Trường An như nguyện thông qua kiểm tra, cầm bằng tốt nghiệp lớp bổ túc, quay về đội của mình.

Trải qua hai tháng học tập, anh cảm thấy điều thu hoạch được duy nhất chính là nhanh chóng học, học xong rồi nhanh chóng giải thoát, tuyệt đối đừng nghĩ sống cuộc sống không lý tưởng.

Những lính dày dạn sống không lý tưởng đó, vẫn còn đang trong tiểu đội bổ túc để học lại đấy, ha ha ha!

Hận không thể ngẩng đầu lên trời, cười lớn mấy tiếng, thế nhưng anh lười làm cái động tác đó, mất sức quá. Cho nên anh khẽ cong khóe môi lên, cười mỉm đầy ẩn ý, quay về trong ký túc xá.

Mọi người đã lâu không nhìn thấy anh rồi, nhìn thấy anh về thì tất cả đều lao tới ôm anh.

“Cậu đấy, cuối cùng cũng về rồi, nghe nói học cũng không tệ đấy nhỉ.”

“Còn không phải sao, không phải đại đội trưởng Cát đã nói rất nhiều lần rồi sao, nói cái gì mà học tốt nhất, làm cho chúng ta nở mặt nở mày rồi. Sau này ai dám nói người trong đội quân mũi nhọn chúng ta đều là tên quê mùa chứ? Không phải đã có phần tử trí thức đây sao?”

Lão Dát Tử phấn khích vỗ vai Cố Trường An: “Chàng trai, về cũng kịp lúc đấy nhỉ.”

Cố Trường An phát hiện Lão Dát Tử vẫn còn trong nơi đóng quân: “Không phải anh thăng chức, đi rồi sao?”

“Hì hì, chuẩn bị đi rồi, nhưng mà tôi xin ở lại thêm thời gian. Tên nhóc cậu không biết nhỉ, nửa năm nay thay quân một lần, đại đội chúng ta lại có cơ hội rồi, nghe nói gần đây bên biên cương quậy dữ lắm, còn dữ hơn năm ngoái lúc đó nữa. Trường An, cơ hội của chúng ta đến rồi.”

Cố Trường An đặt đồ xuống giường, cười khẽ, nói: “Cơ hội gì?”

“Đi thay quân đó, chúng ta lại có cơ hội mặt đối mặt đánh với những con rùa rụt cổ đó rồi.”

Bình Luận (0)
Comment