Cảm ơn kim phiếu của bạn MêM92 gửi tặng ^^
Chương 284: Chiến dịch lên cân 1
Cố Trường An suýt chút nữa đã ngã từ trên giường xuống, anh đã từng nói thà đi đánh giặc cũng không muốn đi học. Nhưng đó là dưới tình huống phải lựa chọn. Hiện tại anh cho rằng mình không cần lựa chọn nữa, sau này không phải đi học, có thể về nghỉ ngơi cho tốt, kết quả anh lại bị điều đi đánh giặc!
Hu hu hu, anh biết ngay là mình sẽ không may mắn thế mà, đúng là không ai xui xẻo như anh. Không chỉ phải học hành cực khổ mà bây giờ còn phải đi đánh giặc, cả hai cái đều gặp phải. Sớm biết vậy thì đã học theo mấy người lính từng trải đó sống cuộc sống theo ý mình, cũng không cần phải chịu khổ như thế này ——
Ánh mắt anh đỏ lên vì tức giận: “Đám giặc đáng chết kia ——” Sao lại biết chọn thời gian thế chứ?
Các lão binh đứng thành một nhóm, vỗ vai của anh, tay cũng không kìm lực, vỗ đến mức người anh sắp lảo đảo.
Lão Dát Tử ôm lấy cổ anh: “Tên nhóc kia, đừng nóng giận, chúng ta đi đến chỗ đó có rất nhiều cơ hội đánh chết đám ranh con đấy. Bực mình làm gì chứ.”
Cố Trường An không đáp lời, yên lặng cầm đồ đạc vừa lấy ra nhét lại vào trong túi, chuẩn bị sẵn sàng xuất phát bất cứ lúc nào.
Anh cam chịu số phận, anh xui xẻo như vậy đấy.
Có lẽ may mắn lớn nhất cuộc đời này của anh, là tìm được người vợ tốt như Thanh Miêu Nhi.
Sau khi Tô Thanh Hòa ra ngoài gửi đậu hà lan và thư, cô nhẹ nhàng thở phào một hơi. Nói với hệ thống: “Chắc là Trường An có thể nhận được, để anh ấy mang theo đồ đi làm nhiệm vụ.”
“Ký chủ yên tâm, thời gian điều động là mười ngày sau.”
Tô Thanh Hòa trao đổi với hệ thống trong đầu: “Mi làm thế là thuộc về điều tra bí mật quân sự. Là phạm pháp đó.”
“Đúng vậy, cho nên ký chủ tuyệt đối không nên nói với bất kỳ ai. Nếu không sẽ bị người ta bắt đi đấy.”
Tô Thanh Hòa: “...” Vừa ăn cướp vừa la làng! Đồ hệ thống trộm cắp.
Cố Trường An phải làm nhiệm vụ, dù gì Tô Thanh Hòa cũng có hơi không yên tâm.
Dù sao đầu năm nay trình độ điều trị cũng tụt lùi lại phía sau, lúc này trong nước gần như đến cả penicillin (Thuốc kháng sinh) cũng không có, còn phải nhập khẩu. Trước đây nghe bạn cùng lớp nói, bây giờ dùng streptomycin, chỉ có trường hợp rất nghiêm trọng mới có thể sử dụng penicillin. Những người dễ bị thương như Trường An, nếu như không có penicilin, thì sau này bị nhiễm trùng sẽ cực kì rắc rối.
“Hữu nghị nhắc nhở ký chủ, bổn hệ thống cung cấp penicillin, mời ký chủ cố gắng kiếm tinh tệ.”
Tô Thanh Hòa nén cảm giác muốn trợn mắt: “Thời buổi này tôi mà lấy ra thứ đó, không phải là bị người ta cho nghẻo luôn hay sao?” Chắc chắn sẽ cho rằng cô là gián điệp. Thời đại này, trong mắt người ở trong nước, những thứ đồ tiên tiến như thế này là của nước ngoài...
Dù sao cô cũng là người lăn lộn với đời lâu như vậy, trong nhà còn có người làm cán bộ, sao có thể không hiểu rõ điều này chứ?
“Cho nên ký chủ cố gắng học tập, tranh thủ sớm ngày lên đại học, trở thành một bác sĩ.”
Tô Thanh Hòa: “... Mi cũng đề cao tôi quá nhỉ.”
“Ký chủ xin chú ý, đây là hệ thống đang đề cao bản thân.”
Tô Thanh Hòa: “...”
Thời điểm trở lại quán ăn Quốc Doanh, mấy người Kiều Đại đã nhanh chóng nấu cơm.
Tô Thanh Hòa ngồi ở bên cạnh nhìn, dù sao lúc cần đến cô, cô mới phải ra sân. Mấy người thím Lý cũng không cảm thấy có gì không đúng. Ở đâu cũng là dùng bản lĩnh mà ăn cơm. Người có bản lĩnh, sao có thể dùng bừa được chứ. Nếu như người có bản lĩnh còn thể hiện tích cực như vậy thì người không có bản lĩnh ăn cơm thế nào được chứ?
Dù sao mấy người Kiều Đại rất hài lòng đối với thái độ này của Tô Thanh Hòa, cảm thấy Tô Thanh Hòa rất có khuôn phép. Biết để cho những người như bọn họ một con đường sống. Nếu không với tay nghề này của ông ta thì đã bị ông chủ loại ra từ lâu rồi.
Chẳng qua Tô Thanh Hòa gục xuống bàn lại nghĩ, nếu có thể sống thế này hết đời thì thật là tốt. Đáng tiếc quán cơm Quốc Doanh không tồn tại được lâu như vậy...
Đang chán nản cầm sách chuẩn bị tiếp tục đọc thì nghe thấy có giọng nói vang lên từ ngoài cửa sổ.
“Tôi đến tìm em dâu ba nhà bọn tôi, đồng chí Tô Thanh Hòa.”
Bên ngoài vang lên giọng nói quen thuộc, Tô Thanh Hòa ngẩng đầu lên khỏi những trang sách, đứng dậy đi đến bên cửa sổ nhìn ra phía ngoài: “Chị dâu thứ, chị tìm em làm gì vậy?”
Chị dâu thứ cầm phiếu thịt ra, nhỏ giọng nói: “Chị muốn lấy một ít thịt mỡ heo. Bên hợp tác xã mua bán không có, bên em có thể lấy ra mấy lạng không?”
Tô Thanh Hòa buồn bực hỏi: “Không phải trong nhà cũng có thịt heo hay sao, sao còn mua thịt mỡ?”