Chương 285: Chiến dịch lên cân 2
“Khụ khụ, mua giúp đồng chí cùng đơn vị.”
Tô Thanh Hòa không hỏi nhiều nữa, để thím Lý lấy giúp một ít thịt heo. Còn hỏi: “Chị dâu, ăn cơm trưa không, ăn ở đây luôn đi.”
Chị dâu thứ vội xua tay: “Không đâu không đâu.”
Cô ta cũng không dám ăn ở chỗ này, mẹ chồng nói, ai dám ỷ vào người nhà mà đến quán cơm Quốc Doanh ăn uống gây thêm phiền phức cho con dâu út thì sẽ không tha cho kẻ đó.
Chị dâu thứ mang theo thịt heo đến phòng ăn trong đơn vị, đưa thịt cho một đầu bếp, sau đó cầm hộp cơm bằng nhôm của mình đưa cho bà ta: “Làm xong nhớ gói lại cho tôi nhé. Nhất định phải có thịt mỡ.”
Đầu bếp đáp: “Được, làm xong tôi sẽ ướp lạnh, tan tầm cô tới mà lấy.”
Chị dâu thứ vui vẻ đồng ý.
Cô ta sờ lên cằm mình. Cảm thấy mình quá gầy, không thể cứ như vậy được, nhất định phải béo lên, trở nên béo tròn như vợ em ba mới đẹp.
Không học theo được vợ em ba làm việc, vậy thì học theo vợ em ba béo tròn.
Buổi tối Tô Thanh Hòa về đến nhà, nấu cho gia đình một ít thịt kho tàu mang về.
Mẹ Cố còn nói cô quá lo cho gia đình, bảo cô tiết kiệm một chút mà tiêu.
Tô Thanh Hòa đáp: “Mẹ à, tiền lương của con cũng đâu có ít, vẫn đủ dùng.” Bây giờ cô là đầu bếp, một tháng có thể cầm hơn bốn mươi tệ. Tháng trước Trường An cũng tăng trợ cấp, bây giờ có thể cầm hơn hai mươi tệ. Hai người cộng lại là có hơn sáu mươi tệ. Hơn nữa bình thường cũng không dùng gì đến tiền, cho nên hoàn toàn đủ tiêu. Vả lại, thịt kho tàu cô mua trong tiệm cơm là do cô tự nấu, mình còn có thể thêm thịt vào. Tốt biết bao nhiêu. Ừm, đợi khi về Tô gia thôn, còn có thể cho người nhà mẹ đẻ ăn nữa.
Bởi vì Tô Thanh Hòa cầm thịt về, phó huyện trưởng Cố còn uống hai hớp rượu.
“Thanh Hòa này, đợt này con chuẩn bị cho tốt nhé. Chưa đến mấy ngày nữa là sắp thu hoạch lương thực rồi. Đợi sau khi báo sản lượng lương thực lên, chuyện phân bón kia cũng sẽ lên báo, đến lúc đó bên trên sẽ chú ý đến con, còn muốn cho con lên báo đấy chứ.”
Tô Thanh Hòa suýt chút nữa đã nghẹn cả miếng thịt: “Cha à, thật ra không cần đăng báo đâu, cứ tùy ý phát chút khen thưởng là xong rồi.” Chủ yếu là khen thưởng, còn cái khác không cần đến.
Phó huyện trưởng Cố nói: “Chuyện này sao có thể làm bừa được chứ, đây là chuyện tốt. Con đừng lo lắng, không kéo thêm phiền phức cho bên trên đâu. Bên trên chỉ hi vọng thuận tiện tạo nên hình mẫu điển hình, để thêm nhiều người trẻ tuổi biết cố gắng vì đất nước, suy nghĩ cho dân chúng, phục vụ vì nhân dân...” Vừa mới dứt lời, ông đã thở dài một tiếng, sau đó nhìn Tô Thanh Hòa, trong ánh mắt mang theo tâm tình phức tạp, có biết ơn, có cảm động, cũng có tự hào: “Thanh Hòa này, con không biết đâu, chuyện của con đã tạo phúc cho không biết bao nhiêu người, không nói đâu xa, ngay dân chúng của huyện Hồ gia chúng ta đây, đều phải cảm ơn con! Là con cho mọi người hi vọng.”
Dứt lời, hốc mắt ông phiếm hồng.
Tô Thanh Hòa nghe vậy cũng cảm động.
Thật ra cô cũng đâu vĩ đại như thế, chỉ là làm vài chuyện bản thân nên làm trong lúc có khả năng.
“Cha ơi, lương thực trưng thu năm nay, sẽ không giống mấy năm qua chứ.” Nếu như cán bộ bên dưới trưng thu lương thực như trước đây, bao nhiêu lương thực cũng sẽ không đủ.
Phó huyện trưởng Cố thay đổi sắc mặt ngay lập tức, ông vỗ bàn: “Mấy năm nay cha không để ý đến, năm nay bên trên để cho cha quản lí chuyện trong huyện, vậy thì chuyện này ai cũng không thể nhúng tay. Nếu ai dám giống như trước đây, cha sẽ chặt móng vuốt của người đó nấu canh cho dân uống!”
Tô Thanh Hòa có thể yên tâm về chuyện này, chỉ cần không giống trước đây, dân chúng trong huyện sẽ không còn phải gặm vỏ cây như năm ngoái nữa.
Chị dâu cả và chị dâu thứ đều ngưỡng mộ nhìn Tô Thanh Hòa. Hai cô được gả đến đây nhiều năm như vậy, chưa chắc có thể nói với cha chồng mấy câu. Nay vợ em ba có thể trò chuyện được với cha chồng như thế, thật đúng là khiến người khác phải hâm mộ.
Chị dâu thứ lén gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, trong lòng nhớ nhung thịt trong phòng...
Sau khi cả nhà đã cơm nước xong xuôi, tắm rửa xong về phòng đi ngủ cả.
Cố Trường Bình đang chuẩn bị đi ngủ thì phát hiện vợ mình lấy một hộp cơm từ trong túi ra. Anh ta nhìn thoáng qua, phát hiện đều là thịt mỡ, bóng loáng không dính nước... “Em cầm vào phòng làm gì, mau để vào phòng bếp đi.”
“Để vào phòng bếp làm gì chứ, em muốn ăn.” Chị dâu thứ cầm thìa chuẩn bị ăn.
Cố Trường Bình nhức đầu sờ trán: “Đồng chí Trương Tiểu Lan à, cái này của em lạnh, ăn sẽ bị bệnh đấy.”
“Ăn thịt sao mà bị bệnh được chứ, hơn nữa, ăn thịt mỡ ban đêm là dễ béo nhất. Em phải ăn nhiều một chút. Anh có muốn ăn không?”
“Không được ăn.” Cố Trường Bình đi tới ngăn cản nói.