Chương 297: Mang thai 3
Buổi chiều Điền Tiểu Mai đến trung tâm y tế, lúc đi về thì vẻ mặt hưng phấn.
Trước kia bác sĩ ở trung tâm y tế từng là một bác sĩ Trung y đi khắp hang cùng ngõ hẻm. Sau đó học về thuốc Tây rồi tới trung tâm y tế làm việc. Nhưng bản lĩnh bắt mạch vẫn rất chuẩn. Người ta chỉ sờ một chút đã biết Điền Tiểu Mai mang thai được hai tháng rồi.
Bởi vì không đủ dinh dưỡng, kỳ kinh nguyệt không chuẩn, nên Điền Tiểu Mai hoàn toàn không cảm nhận được.
May là cô út đã nhìn ra, nếu không lúc này cô ta còn chưa ý thức được, không chừng một lúc nào đó sẽ sảy thai. Không ít phụ nữ trong thôn bị sảy thai vì như vậy.
Dù sao đây cũng là đứa con đầu tiên của Tô Ái Đảng, mà bây giờ lại là lúc vụ mùa, nên chắc chắn cô ta không thể làm việc nặng.
Cao Tú Lan để cô ta ở nhà nghỉ ngơi một ngày, sau đó tìm Quách Trường Thắng đổi một công việc nhẹ nhàng hơn cho cô ta, làm nhặt bông lúa.
Ngày hôm sau Tô Thanh Hòa rời đi, cả Tô gia thôn lại sôi trào.
Y thuật của cô con gái nhà họ Tô rất giỏi, chỉ liếc mắt một cái đã biết người ta có bị bệnh hay không. Cô chỉ nhìn thoáng qua Điền Tiểu Mai đã biết Điền Tiểu Mai có thai. Giỏi hơn cả bác sĩ ở trung tâm y tế.
Sau khi Tô Thanh Hòa tới trấn trên, thì đến công xã tìm Tô Ái Đảng, báo tin vui cho anh ta.
Tô Ái Đảng đang chuẩn bị đi theo đội ngũ chấp hành nhiệm vụ tuần tra, nghe Tô Thanh Hòa nói xong, sửng sốt vài giây rồi ngây ra như phỗng.
Tô Thanh Hòa nhanh chóng dặn dò: “Anh nhớ về thăm chị dâu đó.”
Sau đó đạp xe đi mất.
Đến khi Tô Ái Đảng kịp phản ứng lại thì đã không thấy bóng dáng Tô Thanh Hòa đâu. Tô Ái Đảng ngây ngốc kéo một dân quân bên cạnh qua hỏi: “Em gái tôi đi rồi à?”
Đối phương ngây ngốc gật đầu: “Đi rồi.”
“Em ấy vừa nói gì với tôi nhỉ?”
“Vợ cậu có thai.”
Tô Ái Đảng lại sửng sốt ba giây, lần này tỉnh táo lại rất nhanh, trực tiếp chạy đi xin nghỉ, rồi hấp tấp đi về nhà.
…
Dọc theo đường đi, tâm trạng Tô Thanh Hòa rất tốt.
Cô nhận ra dùng năng lực của mình làm một vài việc sẽ rất có cảm giác thành tựu. Ví dụ như trị hết bệnh tiêu chảy cho chị dâu thứ nhà chồng, rồi nhìn ra chị dâu út nhà mẹ đẻ mang thai.
Rất có cảm giác thành tựu, quá lợi hại!
Tô Thanh Hòa tự đắc cười toe toét.
“Nhắc nhở hữu nghị, ký chủ còn có thể lợi hại hơn.”
Tô Thanh Hòa hỏi lại: “Lợi hại hơn như thế nào?”
“Nếu ký chủ lựa chọn “y” làm nghề nghiệp của mình, thì kỹ năng này sẽ không phải kỹ năng phụ nữa, mà là kỹ năng nghề nghiệp của ký chủ. Hệ thống có thể cung cấp càng nhiều tiện ích cho ký chủ.”
“Tiện ích gì?” Tô Thanh Hòa tò mò hỏi.
“Ví dụ như lúc trước ký chủ hay sử dụng phòng bếp Quân Tẩu, hệ thống có thể cung cấp phòng học cho ký chủ. Trong phòng học có các mô phỏng triệu chứng của người bệnh. Rất có hiệu quả với người có ít kinh nghiệm thực tế như ký chủ.”
Tô Thanh Hòa nghe xong khuôn mặt đầy vẻ hưng phấn, cô muốn có một căn phòng như vậy, phối hợp với sách y thì sẽ có hiệu quả rất tốt! “Vậy được rồi, tôi sẽ chọn nghề nghiệp của mình là nghề y. Sau này tôi sẽ là một người chỉ nhìn một cái đã biết người ta bị bệnh gì, công việc này cũng không mệt lắm nhỉ.”
“Nhắc nhở hữu nghị, cấp bậc của ký chủ không đủ. Mong ký chủ sớm hoàn thành nhiệm vụ thăng cấp, để đạt được kỹ năng nghề nghiệp.”
“…” Tô Thanh Hòa lập tức cảm thấy như đang chạm vào bát nước lạnh. “Hệ thống, như vậy là không được, gợi lên hứng thú của tôi xong lại không cho tôi được thỏa mãn, mi làm như vậy tôi rất khó chịu đó.”
“Nhắc nhở hữu nghị, ký chủ mau chóng hoàn thành nhiệm vụ thăng cấp, để sớm đạt được kỹ năng nghề nghiệp.”
Tô Thanh Hòa: “… Làm gì để thăng cấp?” Dù sao cũng không thể giảng đạo lý với hệ thống.
“Làm một vị Quân Tẩu toàn năng, cần phải thăng cấp kỹ năng sinh hoạt cơ sở đến cấp C, mới có thể mở ra kỹ năng nghề nghiệp. Mong ký chủ hãy phát huy tinh thần cần cù lao động, nỗ lực đạt được kỹ năng phát triển nghề nghiệp.”
“Cái gì, lên cấp C?”
Tô Thanh Hòa nhanh chóng mở thanh kỹ năng ra nhìn. Phát hiện ngoài kỹ năng ăn, kỹ năng “quần áo”, “ở”, “đi” đều là cấp B, hơn nữa điểm kỹ năng đều là… 0.
…
Đối với Tô Thanh Hòa mà nói, toàn bộ kỹ năng tăng tới cấp C, độ khó quả thực cao bất thường.
Ví dụ như chuyện may quần áo, ngay cả mức so sánh cũng không có, chỉ có thể không ngừng làm quần áo, phải vượt qua trình độ thợ cả ở huyện thành. Thợ cả ở huyện thành nhiều như vậy, cô phải vượt qua ai đây. Cô biết hệ thống thiết lập như vậy là muốn cô làm nhiều quần áo.
Vấn đề “đi” còn khó hơn, cô phải học đi xe chạy bằng động cơ... khụ khụ, xe chạy bằng động cơ này học thế nào, trong huyện có xe, nhưng cô không có cơ hội chứ nói chi là học.
Còn vấn đề ở nữa, phải biến đồ bỏ đi thành “báu vật”, làm mười món đồ bỏ đi thành báu vật. Cô chỉ là một người kiếm công điểm, nếu cô có khả năng đó thì đã trực tiếp kiếm tiền từ lâu rồi.