Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 298 - Chương 298 - Mâu Thuẫn

Chương 298 - Mâu thuẫn
Chương 298 - Mâu thuẫn

Chương 298: Mâu thuẫn

Lúc về đến huyện thành, trong lòng Tô Thanh Hòa cực kỳ phức tạp.

Cô rất muốn có một lớp học mô phỏng, rất muốn trở thành một bác sĩ liếc mắt một cái là biết đối phương mắc bệnh gì.

Nếu nhất định phải trở thành một bác sĩ, đương nhiên phải để bản thân trở thành bác sĩ thoải mái nhất.

Thăng cấp thăng cấp thăng cấp!

Trở lại đại viện huyện ủy, Tô Thanh Hòa vừa định lên lầu đã thấy một chiếc xe hơi nhỏ đỗ trong đại viện huyện ủy.

Đó là xe của huyện ủy, nói đúng ra là xe riêng của bí thư Tôn, bình thường bí thư Tôn ra ngoài đều ngồi trên chiếc xe hơi nhỏ độc nhất vô nhị trong huyện này, dấy lên gió bụi khắp nơi.

Cha chồng của cô - phó huyện trưởng Cố gần như chỉ dùng xe đạp của đơn vị chạy khắp nơi, nếu đông người sẽ ngồi chiếc xe bánh mì trong huyện. Nhưng bình thường chiếc xe kia rất bận, không có thời gian rảnh.

Thấy chiếc xe hơi nhỏ này, ánh mắt Tô Thanh Hòa sáng lên.

Nếu cô có thể dùng chiếc xe này để học lái xe, sau khi học được chẳng phải có thể đạt được một chiếc xe hơi nhỏ sao?

“Đây không phải vợ cậu ba nhà phó huyện trưởng Cố hả, vừa về đấy à?”

Vợ bí thư Tôn xách túi từ trên lầu đi xuống, thấy Tô Thanh Hòa ngơ ngác nhìn xe hơi nhỏ thì trong lòng đắc ý.

Gần đây công việc của chồng bà ta có chút không thuận lợi, lãnh đạo bên trên bất mãn với ông ta, ngược lại bắt đầu coi trọng tên cứng đầu cục mịch Cố Quốc Đống kia. Trong lòng bà ta đúng lúc bực dọc, nhìn bộ dạng thèm thuồng của cô con dâu út nhà họ Cố, cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái. Cố Quốc Đống giỏi giang đến mấy, chẳng phải người trong nhà vẫn không được ngồi lên xe hơi nhỏ ư? Đâu giống như nhà mình muốn ngồi lúc nào cũng được.

Tô Thanh Hòa thấy vợ bí thư Tôn thì mỉm cười, trong lòng lại nghĩ đợi sau khi chiếc xe con này thuộc về cha chồng cô, cô sẽ đưa tiền cho huyện ủy, không biết có được học một chút hay không.

Vợ bí thư Tôn cười hỏi: “Sao, có phải muốn ngồi thử hay không?”

Tô Thanh Hòa lắc đầu. Không không không, cô tuyệt đối không muốn ngồi xe con, cô chỉ muốn học mà thôi. Xe hơi thời này ngồi cũng không thoải mái.

Khẩu thị tâm phi. Trong lòng vợ bí thư Tôn cười khẩy: “Nếu cô muốn ngồi thì nói với tôi một tiếng là được, tôi nói với ông nhà tôi một chút, không thành vấn đề.”

Tô Thanh Hòa trả lời: “Chiếc xe này cũng đâu phải của bí thư Tôn, là của huyện, nói với ông ta thì có tác dụng gì chứ.” Cô là người phải đi con đường chính quy.

Vợ bí thư Tôn nghe Tô Thanh Hòa nói vậy lập tức thay đổi sắc mặt, cảm thấy Tô Thanh Hòa đang cố ý nhắc nhở bà ta dùng xe của huyện.

Bà ta cắn răng nói: “Hừ, tôi muốn ngồi thì ngồi, ai quản được?!” Sao đó trực tiếp chui vào xe.

Bác Trương giữ cửa bĩu môi, ghi nhớ lời này.

Tô Thanh Hòa vẻ mặt khó hiểu nhìn chiếc xe chạy đi, cảm thấy đầu óc vợ bí thư Tôn không bình thường. Ai quản bà ta có ngồi xe hay không, mình đâu có thời gian rảnh.

Buổi tối phó huyện trưởng Cố đạp xe trở về, bác Trương mở cửa cho ông.

“Phó huyện trưởng Cố, sao lại về muộn vậy?”

Phó huyện trưởng Cố lau mồ hôi trên mặt, cười nói: “Không phải là bên dưới bắt đầu gặt lúa rồi hả, tôi đi xem tình hình như thế nào. Lần đầu tiên quản những chuyện này, phải cẩn thận một chút.”

Bác Trương bật ngón cái: “Người như phó huyện trưởng Cố chính là quan tốt vào thời buổi này. Không giống vài người, tôi còn không nhìn nổi.” Ông ta nhỏ giọng lại gần nói với phó huyện trưởng Cố: “Hình như con dâu út nhà ông đắc tội với vợ bí thư Tôn rồi, trở về nói chuyện với con bé một chút, thanh niên bình thường kiên nhẫn một chút, bất chợt đắc tội với người khác cũng không hay.”

“Có chuyện gì vậy?” Phó huyện trưởng Cố nhíu mày, vợ thằng ba nhà bọn họ rất hiểu chuyện, nhất định là lỗi của vợ bí thư Tôn rồi.

Bác Trương bèn kể lại chuyện mình thấy ban ngày: “Thanh niên dễ nóng giận, ghét vợ bí thư Tôn ngồi xe của huyện nên nói thẳng. Tôi cũng biết là không tốt, nhưng nói vậy chẳng những không có tác dụng gì mà còn đắc tội với người ta nữa. Ông bảo con bé sau này đừng nói thế, có chuyện gì giữ trong lòng được rồi.”

Nghe bác Trương nói vậy, phó huyện trưởng Cố cười bảo: “Không sao đâu, thanh niên nên như vậy. Lão Trương, cảm ơn ông đã nhắc, tôi về trước đây.”

Bác Trương nhìn phó huyện trưởng Cố rời đi, cảm thấy tính tình người nhà họ Cố giống y như nhau, trong mắt không chứa nổi một hạt cát. Cũng chỉ có nhà như vậy làm quan lớn thì dân chúng mới có thể có cuộc sống tốt đẹp.

Mấy ngày nay phó huyện trưởng Cố về muộn, người trong nhà đều biết nên đều chừa phần. Ông chưa về, những người khác cũng chưa ngủ, đều chờ trong phòng khách. Tô Thanh Hòa cũng ngồi trên sô pha trong phòng khách đọc sách.

Bình Luận (0)
Comment