Chương 299: Chổi lau nhà 1
Phó huyện trưởng Cố vừa vào nhà thì thấy bộ dạng ngoan ngoãn này của cô, thỏa mãn gật đầu. Đến khi mẹ Cố đi lấy thức ăn cho ông, ông ngồi trên bàn ăn, vừa ăn vừa nói với Tô Thanh Hòa: “Thanh Hòa à, nghe nói hôm nay con cãi nhau với vợ của bí thư Tôn hả?”
“Không có mà?” Tô Thanh Hòa đàng hoàng nói. Cô là người thành thật, sao lại biết cãi nhau chứ, nhiều nhất là đào hố cho đối phương mà thôi.
Phó huyện trưởng Cố cảm thấy cô sợ người nhà trách móc bèn an ủi: “Không sao, cha nghe bác Trương nói rồi, con làm đúng lắm, gặp chuyện bất bình thì phải nói. Nếu tất cả mọi người đều im lặng, xã hội này sẽ trở nên rối loạn. Đắc tội người khác cũng không sao, chúng ta không phải dễ bắt nạt.”
Mẹ Cố nghe thấy có người bắt nạt Tô Thanh Hòa lập tức bao che: “Có chuyện gì đó, con đàn bà nhà họ Tôn còn muốn bắt nạt Thanh Miêu Nhi nhà chúng ta, đúng là xem thường tôi mà.”
Nói xong bà định đi tìm nhà họ Tôn phân rõ phải trái.
Tô Thanh Hòa còn chưa hiểu tình huống, thấy mẹ Cố muốn ra ngoài lập tức giữ bà lại: “Mẹ à, con không sao, con lớn như vậy, ai cũng không thể bắt nạt con.”
Cô được rất nhiều người thích đấy.
Chị dâu thứ gật đầu: “Đúng vậy, vợ em ba chắc nịch như thế, người bình thường không đánh lại nó đâu.”
Tô Thanh Hòa: “...”
Mẹ Cố nghiêm mặt nhắc nhở: “Nếu mụ ta bắt nạt con, con hãy nói với mẹ, nhà họ Cố ta cũng không phải dễ bắt nạt. Nếu dám bắt nạt người nhà họ Cố ta, mẹ sẽ đến nhà bọn họ khóc lóc, khóc đến mức nhà bọn họ không sống nổi!”
“...” Tô Thanh Hòa sợ run cả người: “Mẹ ơi, thật sự không sao, mẹ đừng nóng giận.”
Phó huyện trưởng Cố cũng nói: “Được rồi, đừng làm lớn chuyện khiến bọn trẻ khó xử.”
Lúc này mẹ Cố mới bĩu môi ngồi xuống sô pha, có chút bất mãn với phó huyện trưởng Cố, cảm thấy ông không đủ đàn ông. Trước kia lúc trẻ chính trực bao nhiêu, lớn tuổi thì đắn đo nhiều.
Thấy bà như vậy, phó huyện trưởng Cố cũng rất đau đầu.
Buổi tối trở về phòng, mẹ Cố không để ý tới ông.
Phó huyện trưởng Cố ngồi trên giường, cầm quạt hương bồ quạt cho bà: “Được rồi, qua đợt này rồi nói. Đợt này nhà họ Tôn không chiếm được lợi lộc gì. Năm trước xảy ra chuyện lớn như vậy, năm nay bọn họ còn không hành động, suýt chút nữa gây ra họa lớn. Năm nay trong tỉnh đang bận chuyện thiên tai cướp bóc, không có thời gian xử lý. Bí thư Khương đã thầm ám chỉ với tôi rồi, sau này chuyện của huyện sẽ do tôi quản.”
Nghe thấy lời này của phó huyện trưởng Cố, mẹ Cố mắt sáng rực, ngẩng đầu nhìn phó huyện trưởng Cố hỏi: “Thật à, sau này nhà họ Tôn phải cút đi sao?”
“Cũng gần như là vậy, cho dù không đi cũng không thể phách lối nữa.” Phó huyện trưởng Cố đáp.
Mẹ Cố nghe xong thì mở cờ trong bụng, chồng mình sắp thăng chức, nhà họ Tôn sắp cút đi. Đây chính là tin tức vô cùng tốt. Trước đó bà sợ nhà họ Tô và nhà họ Lâm hợp tác để chỉnh nhà họ Cố bọn họ, bây giờ cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Miệng bà nhếch lên: “Ông không chịu nói sớm cho tôi biết.”
“Việc này còn chưa quyết định, khó mà nói được. Bà đừng nói ra bên ngoài.”
Mẹ Cố cười bảo: “Tôi không nói ra ngoài đâu. Nhà họ Cố chúng ta thật sự càng ngày càng tốt rồi. Ông Cố à, Thanh Miêu Nhi nhà chúng ta đúng là quý nhân của mình, ông xem từ khi nó đến chúng ta đã liên tục gặp may.”
Phó huyện trưởng Cố gật đầu, cục diện bây giờ của ông đều dựa vào vợ thằng ba.
Cô con dâu út - đồng chí Tô Thanh Hòa đang ở trong phòng lục tìm đồ, muốn tìm thứ gì đó vô dụng để cải tạo. Cô đã nghiêm túc suy nghĩ, nhiệm vụ “đi” thiếu phương tiện giao thông, nhiệm vụ “may” hiện tại còn phải tăng kỹ năng, chỉ có nhiệm vụ “ở” là khá đơn giản. Chỉ cần có thể tìm ra đồ không cần biến thành vật hữu dụng là được.
Tìm cả buổi, kết quả Tô Thanh Hòa phát hiện căn bản không có thứ gì vứt đi. Thời đại này cái gì cũng đắt đỏ, cả hộp đồ ăn, cái chai cũng phải giữ lại làm ly uống nước.
Hơn nữa mẹ Cố yêu thương Cố Trường An và cô nên đồ trong phòng cũng tốt nhất nhà họ Cố.
“Hệ thống à, thời buổi này không có thứ gì vô dụng.”
“Ký chủ, tâm lớn bao nhiêu thì sân khấu lớn bấy nhiêu, không có gì không làm được, chỉ có thứ không thể tưởng tượng được.”
“Được rồi được rồi, đừng rót canh gà cho tôi nữa, tôi đã no căng rồi.” Tô Thanh Hòa nằm trên giường, cảm thấy thay vì tự mình tìm, chi bằng ngày mai đi tìm mẹ chồng.
Ngày hôm sau Tô Thanh Hòa đi tìm mẹ Cố đòi đồ vứt đi trong nhà.
“Đồ vứt đi cái gì?”
“Là thứ không cần đến, muốn ném đi ấy ạ.”
Con dâu út đòi gì mẹ Cố cũng nhận lời, bà lập tức chạy vào phòng tìm kiếm một lượt, tìm được một đống đồ linh tinh, đều là vải lẻ bình thường người trong nhà làm quần áo còn thừa lại, lần nào bà cũng giữ lại, tìm mấy tấm vải lẻ còn dùng được trong đó để làm lót giày. Số còn lại không vứt đi, cứ lo còn chỗ cần dùng tới, nhưng mãi vẫn không dùng, ngược lại tích thành một đống.
Tô Thanh Hòa ngơ ngác nhìn đống vải lẻ này. Cái này có thể làm gì?