Chương 300: Chổi lau nhà 2
“Con có cần dùng không?” Mẹ Cố hỏi.
Tô Thanh Hòa lập tức gật đầu: “... Cần ạ.”
Lấy vải lẻ vào phòng, Tô Thanh Hòa mới vội vã đi làm.
Trên đường đi cô suy nghĩ, cuối cùng vải lẻ có thể làm được cái gì. Trước kia nghe người ta nói dùng vải lẻ làm hoa cài trên đầu. Khụ khụ khụ, thời buổi này không thịnh hành cài hoa, mọi người đều theo đuổi giản dị. Hơn nữa thủ công của cô không tốt, thứ tỉ mỉ như vậy cô không làm được.
Vừa đến quán ăn Tô Thanh Hòa đã thấy Lý Lai Hỉ đang làm việc. Đầu tiên là vẩy nước, sau đó cầm chổi quét.
Bây giờ nền đất đều là xi măng, làm vậy rất dễ khiến tro bụi bốc lên.
Tô Thanh Hòa ngồi ở cửa quan sát, ánh mắt đột nhiên sáng lên. Ôi, sao cô lại quên mất, cây lau nhà!
Buổi sáng sau khi làm việc xong, Tô Thanh Hòa bèn nhanh chóng về nhà.
Mẹ Cố thấy cô đã về, tưởng rằng cô vẫn trở về làm việc như lúc trước lập tức nói: “Thanh Miêu Nhi, con đừng làm, nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
“Mẹ ơi, con không sao đâu, con về lấy ít đồ ạ.”
Tô Thanh Hòa nhanh chóng đi tìm mấy dải vải hữu dụng trong túi, chọn mấy dải vải bông, rồi ra ngoài tìm cán của cây chổi lúc trước, buộc vải vào cán.
Sau đó cô cầm ra ngoài thấm nước, kéo một đường dưới đất.
Mẹ Cố nhìn cô bận rộn như thế bèn hỏi: “Thanh Miêu Nhi, con làm gì vậy?”
“Mẹ ơi, mẹ xem thử thứ con làm này.” Tô Thanh Hòa nhìn vải lẻ rớt xuống, nhớ lại cây lau nhà kiểu cũ nhà mình sử dụng lúc trước, sau đó từ từ thử dùng dây thừng buộc lại một vòng, rồi kéo vải lên trên buộc một vòng, trong ngoài buộc mấy vòng. Dùng tiếp thì cây lau nhà không bị rơi ra nữa, lại thấm nước tiếp tục lau vẫn rất chắc chắn.
Nhìn vệt nước kéo dài dưới đất, mẹ Cố kinh ngạc nhìn Tô Thanh Hòa: “Thanh Miêu Nhi, con muốn làm cái này đấy hả?”
“Đúng vậy, cái này tiện lắm đó. Con thấy trong cửa hàng ở tỉnh lớn có bán, trong hợp tác xã mua bán của chúng ta vẫn chưa bán.”
Bên ngoài bán đương nhiên làm bằng sợi bông, dùng tốt hơn cái này, nhưng cũng thích hợp.
Tô Thanh Hòa cầm cây lau nhà lau phòng khách một lượt, cây lau nhà vẫn rất tốt, trong đầu nghe thấy giọng nói: “Đinh... chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ “ở”, chế tạo cây lau nhà, thưởng một điểm kỹ năng thực hành, một cây lau nhà bằng sợi bông.”
Thật sự thành công rồi! Tô Thanh Hòa lập tức mở cờ trong bụng.
Bên này mẹ Cố cảm động tới rưng rưng nước mắt. Đứa nhỏ Thanh Miêu Nhi này... không thể giúp trong nhà làm việc nhưng vẫn nhớ tới trong nhà, còn giúp bà làm cái này. Sao đứa nhỏ này lại chăm lo cho gia đình như vậy.
“Thanh Miêu Nhi, mẹ thật sự rất vui.” Mẹ Cố cảm động nói.
Tô Thanh Hòa cười bảo: “Mẹ à, con cũng rất vui.” Ha ha ha ha, cuối cùng cũng đột phá con số không rồi. Quả nhiên cô rất thông minh, không phải là làm việc ư, đơn giản bao nhiêu, cái gì cũng không thắng được cô.
Hoàn thành thứ này, Tô Thanh Hòa cảm thấy mình đã có đường tắt để đi, vì vậy nhanh chóng đi làm một cây lau nhà nữa.... Nhưng không có âm thanh nhắc nhở thành công.
Tô Thanh Hòa lập tức chui vào phòng tìm hệ thống: “Có chuyện gì vậy?”
“Xin ký chủ chú ý, không thể lặp lại.”
“Sao mi không nói sớm?”
“Ký chủ cần cù làm việc là chuyện tốt.”
Tô Thanh Hòa suýt chút nghẹn chết. Cô không bao giờ đùa bỡn tâm cơ với hệ thống nữa!
“Ký chủ có thể mua sắm một ít sách thủ công, giá rẻ nhưng chất lượng.”
Trong đầu Tô Thanh Hòa xuất hiện vài bộ sách. Cô nhìn giá cả, mười tinh tệ một quyển. Bị giá sách y học đắt đỏ đả kích, lúc này Tô Thanh Hòa cảm thấy cái giá này đúng là rẻ mạt, không chút do dự mua một quyển.
Hết cách rồi, cô không phải loại người khéo tay, thật sự không làm được.
Nhìn thấy mấy phương án trên sách, Tô Thanh Hòa cảm giác như mình được thức tỉnh. Ôi, thì ra có nhiều biện pháp như vậy. Có thể dùng vải rách làm một ít tranh dán tường trang trí nhà cửa, có thể làm thành túi đựng ly các kiểu. Còn có thể làm thành hoa giả, cắm vào bình hoa trong nhà để trang trí...
Đã có sách tham khảo, Tô Thanh Hòa cảm thấy mình tràn đầy năng lượng. Bỏ ra mấy ngày, dựa vào sách tham khảo làm đồ.
Người nhà họ Cố phát hiện trong nhà từ từ xảy ra chút thay đổi.
Có thêm bình hoa và hoa giả, trên cửa còn có thêm bốn chữ “Cần kiệm tiết kiệm” màu sắc khác nhau. Khung ảnh tróc sơn cũng dùng vải bao lại.
Mẹ Cố tự hào khen: “Đều là Thanh Miêu Nhi làm đó. Con bé còn sợ mẹ không đồng ý nên cố ý hỏi mẹ có làm được không, sao mẹ lại không đồng ý chứ. Xem trong nhà chỉnh tề bao nhiêu kìa. Cũng không dùng bao nhiêu tiền, trong nhà cũng thoải mái.”
Phó huyện trưởng Cố cười bảo: “Đứa nhỏ này rất khéo tay. Túi đựng ly nó làm cho tôi rất hữu ích, bình thường còn có thể xách theo. Mấy ngày hôm trước họp, mọi người nhìn thấy đều khen.” Chủ yếu nhất là ảnh hưởng tốt. Vợ thằng ba là một người sâu sắc. Một cán bộ như ông cầm những thứ này ra ngoài cũng thân dân hơn.
Tô Thanh Hòa đang ở trong phòng khí thế ngất trời dùng vải làm đồ bọc khung ảnh, chuẩn bị chờ có cơ hội đưa anh chị và mẹ của cô cùng vào huyện thành chụp một tấm ảnh gia đình.
Còn Cố Trường An nữa, lần tới anh về nhất định phải cùng anh chụp chung một tấm ảnh.
Chỗ đối tượng sao có thể không chụp ảnh chung chứ?
Lúc này tình hình ở biên cương có chút căng thẳng.
Cố Trường An cùng một đám cựu binh đang canh gác. Nhìn ánh trăng trên trời, trong lòng Cố Trường An có chút nhớ nhà, nhớ Thanh Miêu Nhi.