Chương 301: Bảo vệ người thân
Cố Trường An sờ lên túi quần của mình, trong túi quần của anh có một ít đậu hà lan. Anh không nỡ ăn, lúc thi hành nhiệm vụ cũng không thể tùy tiện ăn cái gì.
Nhưng anh muốn mang theo một ít trên người, như vậy trong lòng sẽ dễ chịu hơn một chút.
Lúc đi ngang qua trạm trung chuyển trên đường đến biên cương, anh nhìn thấy một tấm hàng ván gỗ chỗ trạm trung chuyển. Có vài công nhân đang bận rộn bên trong. Anh biết số gỗ đó dùng để làm gì.
Cho tới bây giờ trong lòng anh vẫn còn sợ hãi, nhưng anh không kiểm soát được chân của mình. Chân của anh không muốn rời khỏi chỗ này, anh muốn cùng mọi người chiến đấu.
Hiện tại đang là thời điểm đêm khuya thanh vắng, tổ tuần tra kiểm tra một vòng, sau đó đến trạm gác nghỉ ngơi.
Cựu binh Tôn Đại Cương ở bên cạnh cười hỏi: “Này, Trường An, hôm nay cậu cứ nhìn ánh trăng làm gì vậy?”
“Mấy ngày nữa là sinh nhật của người yêu tôi.” Cố Trường An thở dài nói.
Ngô mặt rỗ bảo: “Ôi chao, còn nhớ chuyện này à. Thanh niên các cậu đúng là rảnh rỗi không có chuyện gì làm. Bọn tôi đã bao lâu không làm sinh nhật rồi. Có gì hay chứ, còn sống là tốt rồi.”
Cố Trường An hơi dựa ra sau: “Không biết Tết năm nay có thể về được hay không.”
“E rằng không được. Bây giờ căng thẳng như vậy, không có tình huống đặc biệt thì không thể trở về.”
“Tình huống gì là đặc biệt?” Cố Trường An hỏi. Bây giờ tâm nguyện duy nhất của anh chính là có thể về nhà ăn Tết. Không cầu ăn mì trắng cơm tẻ, không cầu ăn thịt dê nướng nguyên con, cũng không cầu có thể thăng chức nhận trợ cấp. Anh chỉ muốn còn sống về nhà ăn Tết.
“Tôi đoán là không có tình huống gì đặc biệt. Lần này chúng ta đã định phải đánh.” Lão Dát Tử nghiêm túc nói: “Cậu thấy chưa, lần này không giống lần trước. Lần trước đến đây còn khó gặp phải kẻ địch, nhưng lần này đang ban ngày mà xe của đối phương đã xuất hiện trong tầm mắt chúng ta. Đó là đang thăm dò và khiêu khích. Bình thường tình huống như vậy chính là đối phương đã không đợi nổi nữa.”
Mọi người đều im lặng, nhìn nhau vài lần.
Cố Trường An bị bọn họ nhìn tới sợ: “Sao không ai nói gì vậy?”
Ngô mặt rỗ đáp: “Không có gì đâu, chỉ là nhìn các anh em nhiều một chút. Ai biết lúc nào không thấy được nữa.”
Sắc mặt Cố Trường An lập tức trắng bệch. Cũng may trời tối nên không ai nhìn thấy.
Lão Dát Tử vỗ vai anh: “Trường An, cậu phải quen với những chuyện này đi. Trong chiến tranh nhất định sẽ có hy sinh. Trước kia đại đội trưởng của tôi cũng đã nói, quân nhân chúng ta phải có một trái tim sắt thép, cho dù đau lòng cỡ nào cũng không được vỡ.”
Cố Trường An mấp máy môi, không nói nên lời. Anh nhìn các anh em trước mắt, trong lòng chật vật nghĩ, anh không biết đảm bảo thế nào.
Anh không muốn hi sinh, cũng không muốn những anh em còn đang sống sờ sờ này phải hy sinh.
Cố Trường An khàn giọng nói: “Chừng nào mới không còn chiến tranh nữa?”
“... Ừm, chắc là đánh tới khi người ta không dám trêu chọc chúng ta nữa.”
“Quốc gia mạnh lên rồi thì sẽ không còn chiến tranh chứ sao. Bây giờ đã tốt hơn trước kia nhiều rồi. Ông nội và ông ngoại tôi, cậu tôi, chú tôi, tất cả đều chết trong chiến tranh.” Tôn Đại Cương nói: “Hồi bé mẹ tôi đã nói trong mấy anh em bọn tôi phải có người tham gia quân ngũ, phải đi hoàn thành nguyện vọng đời trước. Chúng ta đánh những kẻ địch bắt nạt chúng ta, để con cháu chúng ta đời đời không bị người ta bắt nạt nữa. Nhà của chúng tôi ngoài tôi và em trai còn có hai người chị. Tôi chủ động đi, tôi là đàn ông, chúng ta mặc kệ, chẳng lẽ lại để phụ nữ tới?”
“Tôi cũng vậy.” Ngô mặt rỗ thở dài: “Tôi xấu xí khó tìm vợ, ở nhà cũng không nối dõi tông đường được, còn không bằng giao trăm cân thịt này cho quốc gia. Mấy năm nay tôi cũng không liên lạc với trong nhà. Ít liên lạc, sau này tôi có chuyện gì, bọn họ cũng sẽ không đau lòng. Dù sao tôi đánh đuổi kẻ thù cũng là để bọn họ ở nhà trải qua ngày tốt lành.”
Trong lòng Cố Trường An quặn thắt.
Anh nhớ tới cha mẹ ở nhà, Thanh Miêu Nhi, nhớ tới anh chị và cháu trai cháu gái, thậm chí mẹ vợ đối xử tốt với anh.
Thì ra mình đi tham gia quân ngũ không chỉ là để kiếm miếng ăn. Anh còn có thể bảo vệ bọn họ, để bọn họ không bị người ta bắt nạt.
Anh ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên trời, trong lòng lặng lẽ nghĩ, Thanh Miêu Nhi, chờ sau này quốc gia mạnh đến mức không còn chiến tranh nữa, anh sẽ trở lại trải qua ngày tốt lành với em. “Nếu không kẻ địch đánh tới nhà, cũng không thể để Thanh Miêu Nhi ở phía trước chống đỡ được.”
Anh chính là quân nhân, là một quân nhân mặc quân trang!