Chương 302: Sinh nhật
Tối thứ sáu, hạc giấy và chuông gió ngôi sao từ giấy báo bỏ đi của Tô Thanh Hòa cũng đã hoàn thành. Trong số những thứ cô làm ra, thứ này là tốn sức nhất. Dù sao cũng phải gấp nhiều thứ như vậy.
Nhưng cô vẫn lựa chọn làm cái này. Mặc dù có hệ thống là một sản phẩm công nghệ nhưng trong lòng cô ít nhiều vẫn hy vọng gấp hạc giấy và ngôi sao thật sự có thể mang tới vận may, khiến đồng chí Trường An lúc làm nhiệm vụ bên ngoài có thể bình an.
Tô Thanh Hòa treo chuông gió lên khung màn ở đầu giường xong, hệ thống truyền tới âm thanh nhắc nhở: “Đinh... chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ “Ở” cấp B thử thách chế tạo chuông gió, thưởng một phần nguyên liệu chế tạo chuông gió, điểm thủ công tăng một điểm.”
“Đinh... Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ thăng cấp “Ở”, thưởng một quyển “Hướng dẫn bố trí các vật dụng trong nhà”.”
Tô Thanh Hòa nghe thấy âm thanh nhắc nhở thì khóe miệng nở nụ cười thật to, nhưng sau khi nghe thấy phần thưởng, nụ cười trên mặt cô lập tức cứng lại. Cô nhanh chóng đi vào xem, sau đó đọc sách, bên trong là một số màu sắc có độ phù hợp cao, làm sao sắp xếp đồ đạc và nội thất trong nhà để đạt được các hiệu quả mong muốn khác nhau cho gia đình. Có hơi giống với thiết kế nội thất trong thành phố.
“Hệ thống, mi làm thế này không đúng. Mi cho tôi sách này làm gì? Không thể cho một chút tinh tệ hả? Tôi nhớ lúc trước mỗi lần thăng cấp đều thưởng không ít thứ mà.”
“Xin kí chủ chú ý, quyển sách này chính là sách hướng dẫn cho nhiệm vụ sau, với kí chủ mà nói thì giá trị quan trọng hơn tinh tệ. Cũng như sách hướng dẫn chế tác thủ công lần này vậy, nếu kí chủ không có sách hướng dẫn thì không thể nào thăng cấp được.”
Tô Thanh Hòa: “...” Hình như quả thật là vậy.
Được rồi, dù sao lần này chỉ cần thăng cấp là chính, những thứ khác đều mặc kệ. Chờ sau này cô thành một bác sĩ lợi hại rồi, cô sẽ cho hệ thống về hưu dưỡng lão.
Haiz, hiện tại nhiệm vụ đi may quần áo còn chưa giải quyết xong, tìm thời gian tới tiệm may trong huyện xem tình hình mới được.
Sáng sớm chủ nhật, Tô Thanh Hòa đã chuẩn bị về nhà. Hôm nay cô nghỉ, hơn nữa lại là sinh nhật, nhất định phải trở về.
Mẹ Cố không nỡ để Tô Thanh Hòa đi, nhưng bà cũng biết bà thông gia bên kia đang mong nhớ, bèn thu dọn chút đồ cho Tô Thanh Hòa. Tất cả đều là đồ ăn, cho Tô Thanh Hòa mang về ăn.
“Mẹ còn đặt cho con một bộ quần áo, để ở bên tiệm may, còn định hôm nay đi lấy đưa cho con, chỉ có thể chờ ngày mai con mặc vậy. Mẹ đã tìm thợ tốt nhất làm cho con đấy.”
“Mẹ ơi, con tự biết làm mà. Sao có thể dùng tiền của mẹ may quần áo được?”
Tô Thanh Hòa sống mũi cay cay nói.
“Mẹ làm quà sinh nhật cho con đấy. Thanh Miêu Nhi của chúng ta trải qua sinh nhật đầu tiên ở nhà họ Cố, sao có thể không mua đồ được. Con tự mình làm là con tự mình làm, quà mẹ cho con, sao có thể để con tự mình làm chứ? Con về với mẹ con trước đi, chờ ngày mai tới có thể mặc quần áo mới rồi.”
“Cảm ơn mẹ.” Tô Thanh Hòa giang tay ôm mẹ Cố. Cô cảm thấy mình quá hạnh phúc, gặp được một người mẹ chồng tốt như vậy.
Tô Thanh Hòa đeo đồ một đường chạy xe đạp trở về đội sản xuất, vừa mới tới thị trấn đã đụng phải bác cả Cao Phúc Sinh rồi.
Từ khi cô chào hỏi bác cả lần trước, bác cả không chặn cô lại giữa đường nhét đồ cho cô nữa.
Kết quả lần này lại nữa, thấy Tô Thanh Hòa tới, ông ta không nói hai lời liền treo hàng len dạ màu xanh nhạt lên ghi đông xe của Tô Thanh Hòa.
“Bác à, sao bác lại tặng đồ cho cháu nữa rồi.”
Cao Phúc Sinh cười ha hả nói: “Sao có thể không tặng được, sinh nhật của Thanh Miêu Nhi nhà chúng ta, bác đều nhớ kỹ đấy. Mấy hôm trước bà ngoại cháu cứ nhắc đi nhắc lại. Khi nào cháu cùng mẹ cháu tới thăm bà đi.”
Bác cả tặng quà sinh nhật, Tô Thanh Hòa không từ chối. Dù sao cũng là một phần tâm ý của trưởng bối. Cô cười gật đầu: “Vâng ạ, bác cả, chờ lúa thu hoạch xong, trong nhà không bận nữa thì cháu và mẹ sẽ cùng đi thăm bà ngoại.”
Cao Phúc Sinh nói mấy câu rồi đi làm.
Tô Thanh Hòa đạp xe về nhà, nghĩ tới mẹ của mình, cha mẹ chồng của mình, còn có bác cả và bà ngoại. Cô cảm thấy học y rất tốt. Ừm, cô muốn học y cho tốt, sau này các trưởng bối trong nhà không thoải mái, cô còn có thể chữa bệnh cho bọn họ.
Tô Thanh Hòa lại tìm thấy một lý do khác để bản thân học y.
Trở lại bên nhà họ Tô, Cao Tú Lan đã sớm nấu súp xong, chuẩn bị để cô trở về ăn. Súp thịt mặn rau dại thơm ngào ngạt, bọn nhỏ luôn chảy nước miếng.
Nhưng không có đồng chí Cao Tú Lan mở miệng, không ai dám động vào.