Chương 307: Thị sát 2
“Nghe bảo năm ngoái ở đây có nạn đói, năm nay sản lượng lương thực bên này thế nào? Còn có người phải chịu đói không?”
“Ôi, sao lại chịu đói được, xã tôi không có ai chịu đói đâu!”
Lời này khiến phó tỉnh trưởng Hứa lúng túng, phó tỉnh trưởng Hứa hỏi: “... Đồng chí, năm nay sản lượng lương thực thế nào?”
“Ông đang hỏi lúa sinh trưởng thế nào đúng không? Rất được mùa, một mẫu ruộng sáu bảy trăm cân, sinh trưởng rất tốt, tôi làm ruộng nhiều năm như vậy, chúng tôi chưa từng trồng được lương thực tốt như vậy. Thế nào, mọi người cũng tới xem náo nhiệt hả? Bây giờ không thấy được đâu, lương thực được cất vào kho lúa hết rồi. Tới sớm chút còn có thể nhìn thấy mọi người bận rộn, hạt kê chất thành núi. Đã bao lâu rồi không được nhìn thấy. Haiz, nói ra ít nhiều cũng nhờ nhà họ Tô.”
Tô Đại Bảo vừa định nói chuyện đã bị Đại Nha che miệng kéo sang bên cạnh đào rau dại. Đừng thấy Tô Đại Bảo là con trai vóc dáng lớn, nhưng bình thường Đại Nha làm việc nhiều nên luyện được sức lực, kéo phát nào chắc phát đó.
Nhị Nha thấy thế kéo Tô Nhị Bảo chạy tới bên cạnh Đại Nha.
Tam Nha nói: “Bà cháu nói đúng đó, nhờ có nhà họ Tô.”
Phó tỉnh trưởng Hứa hỏi: “Nhà họ Tô là sao?”
Cao Tú Lan lập tức bla bla kể rõ ràng chuyện Tô Thanh Hòa tìm phân bón cho đội lúc trước ra. Phó huyện trưởng Hứa nghe tới hơi sửng sốt, ông ta nghe nói chuyện phương pháp phân bón là một đồng chí phát hiện, sau đó giao lên. Nhưng lại không biết trong này còn nhiều chuyện như vậy.
Xem ra phương pháp này không phải ngẫu nhiên phát hiện ra mà là cố ý bỏ tâm tư đi tìm.
“Đồng chí, ông nói xem có phải may mà có con gái nhà họ Tô hay không?”
Phó tỉnh trưởng Hứa ngơ ngác gật đầu, nếu thật sự là vậy, quả thực phải cảm ơn vị này thật tốt.
... Không đúng, ông ta tới đây để khảo sát tình hình, không phải tới cảm ơn người ta. Tình hình này còn chưa được chứng thực, cảm ơn ai chứ?
Phó tỉnh trưởng Hứa cảm thấy mình cần phải nhanh chóng tới công xã xem một lần.
“Đồng hương, mọi người làm việc đi, chúng tôi đi trước đây.”
Cao Tú Lan trực tiếp lau nước mắt, vẫy tay: “Đi làm việc đi.”
Chờ đoàn người của phó tỉnh Trưởng Hứa đi, Tô Đại Bảo bị Đại Nha kéo tới. Tô Đại Bảo hỏi: “Bà ơi, chúng ta không phải nhà họ Tô đấy sao?”
Cao Tú Lan gõ cái đầu trái dưa của cậu bé: “Sao cháu lại học mẹ cháu chứ!” Sau đó hài lòng liếc Tam Nha: “Con nhóc này ngược lại học được cha nó.”
Tô Đại Bảo xoa đầu mình: “Cháu nói sai ở đâu ạ?”
“Đương nhiên nói sai rồi, tự mình khen mình là mèo khen mèo dài đuôi, không phải lời hay.”
Đại Nha nói: “Bà ơi, những người kia có phải người xấu hay không?”
Cao Tú Lan nghiêm mặt nói: “Sao có thể chứ, đám người chú ba của cháu cả ngày tuần tra khắp nơi, có thể được cho vào còn có thể là người xấu sao? Không chừng là cán bộ đấy.” Thông gia của bà ấy cũng thích ra vẻ như vậy. Bà ấy đã mò được chính xác tâm tư của những người làm cán bộ rồi. Không có chuyện gì thì thích chạy xuống lượn lờ, tưởng rằng không ai nhìn ra. Bà ấy có một thông gia làm huyện trưởng đó, còn có thể không nhận ra cán bộ hả?
Sau khi nói xong bà ấy nhìn lướt qua đám cháu gái của mình: “Con gái phải học tập tốt một chút, đã là con gái rồi còn không học khôn một chút, sau này làm sao hiếu thảo với cô của mấy đứa.”
Đại Nha và Nhị Nha đều cúi đầu, bọn nó không học khôn được thì sao?
Tam Nha ngước cổ: “Bà ơi, cháu thông minh.”
Cao Tú Lan hài lòng nói: “Ừm, thông minh giống như cô của cháu.”
Lúc này đoàn người của phó tỉnh trưởng Hứa đã đến đồng ruộng, tìm mấy người địa phương hỏi tình huống.
Vừa hỏi sản lượng, mấy người đồng hương này từng người mặt mày hớn hở.
“Sản lượng cao, cực kỳ tốt. Lúa năm nay còn ngon hơn trước kia.”
“Mọi người tới để học tập đúng không, đã mấy nhóm người tới rồi, nói là muốn học tập đội chúng tôi trồng lương thực như thế nào. Tôi trồng thế nào, đương nhiên là trồng như trước đây chứ sao. Ai kêu bọn họ không dùng phân bón, vẫn là huyện trưởng của chúng tôi tốt, huyện trưởng kêu chúng tôi dùng phân bón.”
Có người phản bác: “Huyện trưởng tốt, vậy cũng phải có phân bón. Nếu không có Thanh Hòa, ông có thể dùng phân bón cái rắm!”
“Đúng đúng đúng, nhờ có Thanh Hòa, Thanh Hòa có bản lĩnh.”
“...”
Mấy người mồm năm miệng mười nói lung tung một trận.
Nhưng phó tỉnh trưởng Hứa đã xác định được tình huống. Đầu tiên là chuyện chỗ này có sản lượng cao là sự thật, lời nói có thể là giả, nhưng biểu cảm kia không giả được. Những người này trông cũng rất có tinh thần, không giống dân chúng địa phương không có cơm ăn, không vui lên nổi. Đây là bộ dạng của người thực sự ăn no. Nói chuyện cũng rất mạnh mẽ, cho thấy quả thật trong nhà được chia lương thực.