Cảm ơn kim phiếu của bạn Xoan99 gửi tặng cho truyện ^^
Chương 308: Thưởng
Lúc trong miệng khen ngợi người ta, trong mắt đều mang cảm kích, không phải là giả. Tình huống thứ hai chính là sở dĩ đội sản xuất Hoàng Hà có sản lượng cao nhất là vì lúc trước được sử dụng làm nơi thí nghiệm phân bón của huyện sớm nhất. Một điểm nữa chính là chuyện lão đồng chí lúc nãy kể là thật.
Sau khi tán gẫu với người bên này, phó tỉnh trưởng Hứa bèn dẫn theo người rời khỏi. Trên đường đi thư ký nói: “Lãnh đạo, bây giờ chúng ta đi đâu, cần thu xếp gì ở đây không?”
“Không cần, đến huyện gặp mọi người một chuyến. Chỗ chính quyền địa phương không cần đi. Số liệu báo lên rồi, chuyện của bọn họ đã xong, những chuyện khác bên tỉnh sẽ sắp xếp.”
Vẻ mặt của phó tỉnh trưởng Hứa thả lỏng nói. Chỉ cần tình huống ở những địa phương khác cũng tốt thì lần này có thể báo cáo với bên trên rồi.
...
Hôm thứ bảy, Tô Thanh Hòa bàn bạc với người trong nhà, chuẩn bị tới thành phố Thanh Thủy đi chơi một chuyến. Cô đã lớn như vậy rồi còn chưa từng tới nơi xa như vậy, tranh thủ trước khi vào học đi chơi một lần.
Mẹ Cố nghe xong bèn nói: “Mẹ đi với con.” Bà lo lắng cho con dâu một mình xa nhà.
Chị dâu thứ tràn đầy phấn khởi nói: “Mẹ ơi, con cũng muốn đi, lâu lắm rồi con không đi dạo.”
Mẹ Cố mất hứng nói: “Đi dạo cái gì chứ, Thanh Hòa chưa từng đi, con còn chưa từng đi sao? Chuyện đàng hoàng không làm, cả ngày nhảy tới nhảy lui không chịu ngồi yên.”
Chị dâu thứ: “... “ Quả thực cô ta không chịu ngồi yên.
Phó huyện trưởng Cố vừa vào cửa đã nghe thấy trong nhà ồn ào bèn hỏi: “Sao lại ồn ào vậy.”
Mẹ Cố đứng dậy cầm giày cho ông, nói: “Không có chuyện gì, Thanh Miêu Nhi muốn vào thành phố trải nghiệm, tôi chuẩn bị đi cùng. Vợ thằng hai muốn đi, tôi không đồng ý.”
Phó huyện trưởng Cố thay giày xong đi tới, nhìn Tô Thanh Hòa hỏi: “Con muốn đi trải nghiệm à?”
Tô Thanh Hòa chột dạ cười: “Con chưa từng đi xa nhà như vậy.”
Phó huyện trưởng Cố cười nói: “Vậy thì tốt quá, hôm nay trong tỉnh thông báo, lần này rất hài lòng với tình huống bên chúng ta, muốn mở hội nghị khen ngợi, trong tỉnh cũng mời con đi. Như vậy cũng đủ trải nghiệm đúng không.”
Tô Thanh Hòa: “...”
…
Tô Thanh Hòa bày tỏ bản thân không hề muốn đi trải nghiệm hiểu biết sự đời một chút nào!
Ở thế kỷ 21, cô xem không biết bao nhiêu lần bản tin thời sự rồi, cũng nhìn thấy các vị lãnh đạo của đất nước. Vậy thì cô còn cần đi để làm gì? Cho nên cô rất rất là không muốn đi, cô còn là trẻ con, không nên bị tung hô lên cao như thế.
Tô Thanh Hòa còn đang đứng ngây người thì mẹ Cố đã hớn hở khoác tay phó huyện trưởng Cố, dồn dập hỏi: “Ông Cố à, ông nói thật không? Trên tỉnh trao tặng bằng khen, ông và Thanh Hòa đều được đi à?”
“Đúng vậy đấy, tôi cũng cảm thấy rất bất ngờ, trước đó không có tin tức gì, nhưng hôm nay đột nhiên phát giấy thông báo xuống.” Phó huyện trưởng Cố vô cùng đắc ý.
Những người khác trong nhà họ Cố đều vui theo.
Sau đại hội biểu dương lần này, e là cha của họ, phó huyện trưởng Cố cũng sẽ được cất nhắc. Đối với cả nhà họ Cố mà nói, đây là một chuyện tốt.
Hai con mắt của chị dâu thứ sáng bừng nhìn Tô Thanh Hòa, ôi chao vợ chú ba lần này được vang danh rồi.
Mẹ Cố vui mừng ngồi bên cạnh Tô Thanh Hòa: “Thanh Miêu Nhi, tí nữa mẹ lại đi may cho con một bộ quần áo nữa, phải ăn mặc nghiêm chỉnh một chút.”
Tô Thanh Hòa khẩn trương nói: “Cha ơi, con đi làm gì ạ, con cũng đâu phải người của huyện ủy, con chỉ là một người đầu bếp nhỏ bé trong quán cơm quốc doanh mà thôi.”
Phó huyện trưởng Cố bưng ly trà uống một ngụm, nghe thấy những lời này của Tô Thanh Hòa, bèn nhíu mày nói: “Con bé này, sao con lại nghĩ như vậy chứ, cho dù chỉ là một đầu bếp, nhưng không ai có thể xóa bỏ công lao của con. Nhất định phải đi. Chẳng phải con muốn học đại học sao, nói không chừng con có thể thi được đại học của tỉnh mình, chất lượng đào tạo còn tốt hơn trường đại học trong thành phố nhiều.”
Tô Thanh Hòa bày tỏ đối với việc học đại học bản thân cô vẫn có chút đắn đo.
“Cha à, con là đứa kém hiểu biết, chưa bao giờ được đến những nơi như vậy, con sợ nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao ạ.”
Phó huyện trưởng Cố ôn tồn khuyên bảo: “Con đừng sợ, các bác các cô chú lãnh đạo đều rất hiền hậu, đây chỉ là một đại hội tuyên dương bình thường mà thôi. Đến lúc đó con chỉ cần lên bục lĩnh thưởng là được, ngay cả đọc bài cảm nghĩ cũng không cần, sau đó sẽ có phóng viên phỏng vấn con một chút.”
Nói xong phó huyện trưởng Cố còn vô cùng kích động bổ sung thêm: “Hơn nữa cha nghe phong thanh có tin là, chuyện này còn khiến lãnh đạo Bắc Kinh để ý nữa đấy.”