Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 309 - Chương 309 - Nhận Thưởng

Chương 309 - Nhận thưởng
Chương 309 - Nhận thưởng

Chương 309: Nhận thưởng

Tô Thanh Hòa nuốt nước miếng cái ực, ôi mẹ ơi, có phải chuyện lần này đã gây náo động quá lớn rồi không?

Chẳng phải nói thời đại bây giờ là phải chú trọng phát triển ngành công nghiệp nặng coi nhẹ nông nghiệp sao, tại sao một cái phân bón ruộng lại có thể gây nên một sự chấn động lớn đến thế?

Tô Thanh Hòa không biết được là, bắt đầu từ hai năm trước bị mất mùa, những vùng xảy ra nạn đói rất nhiều người không có cơm mà ăn, trong hai năm này đã khiến cho cả nước phải rơi vào khó khăn, gây ra động tĩnh rất lớn, bây giờ có phân bón, đối với bên trên mà nói, đây chính là một sự kiện có tầm ảnh hưởng rất lớn.

Mặc kệ như thế nào, lần này lên tỉnh là không thể không đi, Tô Thanh Hòa chỉ có thể nhắm mắt đưa chân.

Chị dâu cả và chị dâu thứ đều hâm mộ nhìn cô.

Đều là con dâu nhà họ Cố, nhưng mà cô em dâu này vừa mới bước nửa chân vào nhà đã trợ giúp cho nhà họ còn nhiều hơn hai đứa con dâu gả vào mấy năm như các cô. Chẳng trách cha mẹ chồng đều thương vợ chú ba.

Không thích mới là lạ!

Dù sao thì trong các chị em dâu, đối với việc Tô Thanh Hòa được thương yêu nhất cũng là không còn cách nào khác, trước đó còn nói cha mẹ chồng thiên vị chú ba, cho nên mới đối xử khác biệt với em dâu. Bây giờ thì rõ ràng là vợ chú ba tự có bản lĩnh đấy. Nếu đổi lại là các cô, thì các cô cũng sẽ thiên vị vợ chú ba hơn.

Người so với người, không thể bì kịp.

Bốn ngày sau, Tô Thanh Hòa mặc một bộ quần áo màu xanh lam, cùng phó huyện trưởng Cố bắt xe đi lên trên tỉnh.

Đi cùng họ còn có một vài cán bộ trong huyện ủy, Tô Thanh Hòa âm thầm quan sát, cảm thấy mấy người này chắc hẳn là người bên phía cha chồng, nhìn thoáng qua tác phong và diện mạo của họ, quả đúng là rất giống nhau, đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.

Sau khi đã lên đến trên tỉnh, lập tức đã có người tới tiếp đón bọn họ, xe là loại minibus của tỉnh.

Đoàn người tiến về phía nhà văn hóa tỉnh.

Sau khi đến nhà văn hóa, Tô Thanh Hòa phát hiện ra phó huyện trưởng Cố thật đúng là không nói bừa, lần này không chỉ có một mình huyện của bọn họ đến mà còn có cả những huyện khác, bắt gặp đoàn người phó huyện trưởng Cố đều vui mừng hớn hở bước đến bắt tay. Vẻ mặt của bọn họ rất kích động, giống như là nhìn thấy người thân thất lạc nhiều năm nay gặp lại vậy.

“Ông Cố, không nói những việc khác, năm nay huyện của ông đã làm nên chuyện lớn, tạo phúc cho nhân dân.”

Sau đó lại quay sang nhìn Tô Thanh Hòa: “Đây là tiểu đồng chí nọ nhỉ, là một đồng chí có tấm lòng cao cả.”

Tô Thanh Hòa làm bộ thẹn thùng trốn phía sau phó huyện trưởng Cố, bẽn lẽn không nói câu gì.

Lúc này tâm trạng của cô rất phức tạp, trước đó cô tạo ra phân bón, cô thực sự không nghĩ nhiều đến như vậy, dù sao thì cô có được phân bón cũng rất dễ dàng. Không ngờ tới chuyện này lại ảnh hưởng lớn đến như vậy, cũng như khiến cho nhiều người kích động đến thế.

Cô đột nhiên phát hiện ra, chính mình hiện tại có được năng lực, dường như đã lớn hơn rất nhiều lần so với trong hiểu biết của cô…

Rất nhanh, đại hội khen thưởng bắt đầu. Đại hội được tổ chức trong hội trường lớn.

Sau khi Tô Thanh Hòa bước vào thì đã thấy rõ kết cấu bố cục bên trong. Vốn dĩ cô cho rằng hội trường trên tỉnh ít nhất cũng phải có chút khí thế, nhưng mà cơ bản là không như cô nghĩ. Bên trong chỉ có một cái đài bậc bằng gỗ cũ kỹ, nước sơn cũng tróc loang lổ. Nhìn rất có cảm giác trải qua năm tháng, tất cả ghế trong hội trường đều là ghế gỗ dài. Trong tương lai, bất kỳ một hội trường của trường đại học đều có thể đè bẹp cái hội trường được mệnh danh là tốt nhất của tỉnh này.

Nhưng mà chính tại một nhà hội trường đơn sơ như vậy, vẻ mặt của tất cả mọi người ngồi đây đều rất nghiêm túc. Giống như là họ đã được đặt chân đến một nơi trang trọng.

Tô Thanh Hòa đi theo phó huyện trưởng Cố ngoan ngoãn ngồi xuống hàng ghế trong hội trường, họ ngồi chờ đợi buổi lễ tiến hành. Rất nhanh các lãnh đạo cấp cao trong tỉnh đã đến rồi.

Trên gương mặt của họ đều mang theo niềm vui, ai cũng có thể biết được, mất mùa cuối cùng cũng kết thúc rồi, từ nay về sau sẽ không còn xuất hiện tình trạng bà con nhân dân phải chết đói nữa rồi.

Để cho nhân dân dưới sự lãnh đạo, quản lý của mình được ăn no mặc ấm, đây đều là chuyện mà mỗi vị cán bộ đang ngồi ở đây muốn được thực hiện hóa nhất.

Giọng nói trầm ấm của bí thư Hình vang lên trên bục phát biểu: “Thưa các đồng chí, các vị lãnh đạo, đại hội lần này của chúng ta được tổ chức có ý nghĩa như thế nào chắc mọi người đã biết. Lần này là lần đầu tiên chúng ta được mùa trong ba năm liền. Không sai, là lần đầu tiên được mùa! Đây cũng là lần đầu tiên tỉnh của chúng ta tổ chức đại hội khen thưởng. Hội nghị lần này chúng ta không chỉ thưởng, mà còn là cổ vũ cho chúng ta, mỗi người có mặt tại buổi lễ ngày hôm nay, không ngừng cố gắng. Đừng vì lúc này được mùa mà quên đi tình trạng khốn khó của hai năm trước, các đồng chí, trong lòng các vị phải tự cân nhắc, kiên quyết không dẫm phải vết xe đổ ngày xưa! Phải nhớ cho kỹ, các vị là cán bộ, chỉ cần bước sai một bước, là hàng ngàn hàng vạn bà con nhân dân đi sau chúng ta sẽ chịu khổ theo! Là nhân dân nuôi dưỡng chúng ta, chúng ta phải phục vụ vì nhân dân!”

Bình Luận (0)
Comment