Chương 310: Học bổng
Các cán bộ bên dưới vỗ tay rầm rầm.
Tô Thanh Hòa cũng vỗ tay theo. Cô cảm thấy có lẽ chính là vì có rất nhiều những cán bộ có tấm lòng thương dân vì dân như vậy, cho nên trong tương lai đất nước họ càng ngày càng phát triển hơn.
Có lẽ những người ngồi bên dưới vĩnh viễn cũng không tưởng tượng được cảnh đất nước trong tương lai sẽ có ngày phát triển phồn vinh đến nhường nào.
“Sau đây tôi xin mời đồng chí Tô Thanh Hòa lên đài.”
Tô Thanh Hòa còn đang kích động, nghe thấy câu này xong thì giật mình trợn tròn mắt. Sau đó quay sang nhìn cha chồng, cha nói chỉ là tập thể lên đài lĩnh thưởng cơ mà?
Phó huyện trưởng Cố kích động và kiêu ngạo, ông mỉm cười với cô.
Tô Thanh Hòa: “…”
Đã đến nước này thì không thể cuống, Tô Thanh Hòa ưỡn người đi lên trên đài, cầu thang cũng là một tấm ván gỗ cũ kỹ, bước lên trên còn kêu vài tiếng lộc cộc,
Bước lên trên đài, Tô Thanh Hòa cầm chiếc loa nhìn xuống bên dưới, hồi hộp mà nuốt một ngụm nước miếng cổ vũ bản thân, dù sao thì cô cũng từng xem qua bản tin thời sự, nhìn thấy chủ tịch nước!
Bí thư Hình đứng bên cạnh nói: “Đừng thấy đồng chí Tô Thanh Hòa còn nhỏ tuổi, chuyện mà đồng chí ấy làm rất không nhỏ đâu, năm nay phân bón nhà nông trong tỉnh chính là do đồng chí tìm ra tài liệu, công lao rất lớn.”
Một đám người bên trong hội trường đều dõi mắt nhìn Tô Thanh Hòa.
Tô Thanh Hòa theo bản năng mà đứng thẳng lưng.
“Đối với việc đồng chí Tô Thanh Hòa đã có đóng góp to lớn cho tỉnh, tỉnh ủy quyết định trao tặng danh hiệu “Cá nhân tiên tiến” cho đồng chí Tô Thanh Hòa.”
Bí thư Hình nói xong, bên cạnh lập tức có người mang giấy khen đưa lên, bí thư Hình tự tay trao tặng cho Tô Thanh Hòa.
Tô Thanh Hòa nhanh chóng duỗi tay đỡ lấy, nhìn thấy bí thư Hình giơ tay ra hiệu muốn bắt tay. Tô Thanh Hòa lại nhanh chóng nắm tay ông ta một chút. Cảnh này nhanh chóng được phó nháy đứng dưới bục chụp lại.
Bí thư Hình thấy Tô Thanh Hòa còn nhỏ bèn cười hỏi: “Đồng chí Tô Thanh Hòa, tỉnh biết đồng chí có một lý tưởng vĩ đại, cũng biết cháu có ý chí cầu tiến trong học tập, cho nên đã xin một suất học bổng ở trường đại học y trong tỉnh cho cháu. Hy vọng đồng chí có thể giữ vững lý tưởng của mình, tiếp tục phục vụ cho nhân dân!”
“…” Tô Thanh Hòa vô cùng trịnh trọng nói: “Cảm tạ tổ quốc đã tin tưởng và bồi dưỡng, tôi xin hứa sẽ cố gắng chăm chỉ học tập, mỗi ngày tiến tới, làm người có ích cho nhà nước và xã hội, vì sự nghiệp xây dựng kiến thiết đất nước vĩ đại, tiếp tục cống hiến sức lực của mình.”
“Nói rất đúng, có tư tưởng giác ngộ.” Bí thư Hình cỗ vũ khen, sau đó nói với đoàn người bên dưới: “Đồng chí Tô Thanh Hòa là một người chiến sĩ cách mạng chân chính.”
Mọi người nhiệt liệt vỗ tay hưởng ứng.
Tô Thanh Hòa siết chặt giấy khen trong tay. Cô bỗng dưng cảm thấy có chút chột dạ, cô không hề tốt đẹp… vĩ đại giống như mọi người nghĩ….
Tô Thanh Hòa cầm bằng khen quay lại vị trí của mình.
Cảm nhận được ánh mắt xung quanh nhìn qua mình, cô cười đáp lại với mọi người. Sau đó cúi đầu nhìn bằng khen của bản thân. Chỉ là một bằng khen bình thường, giống như với bằng khen học sinh ba tốt mà lúc tiểu học mình nhận được vậy.
Nhưng mà cô cứ cảm thấy nặng trình trịch.
Cái gì mà cá nhân tiên tiến, cô quả thật đã làm chuyện tốt, nhưng mà cô không tiên tiến chút nào, cô chỉ muốn làm một phần tử lạc hậu, nằm ăn nằm ngủ mà thôi.
Kết quả, mọi người vì chuyện phân bón nhà nông mà nghĩ về cô cao thượng quá rồi.
Nếu như không có hệ thống, chắc chắn cô sẽ không làm được chuyện như thế này. Còn chậm rãi tìm nhiều sách như thế, con người cô không kiên cường như vậy, khi không có bất kỳ hi vọng gì, cô nhất định sẽ là người đầu tiên từ bỏ…
“Ký chủ, biết sai có thể thay đổi là rất chính xác. Tôi cảm nhận được tư tưởng của cô đang nảy sinh sự thay đổi. Tư tưởng của cô đang thay đổi theo hướng mà mọi người nhận thức cô. Tiếp tục cố gắng, cô sẽ đạt được độ cao mà mọi người mong chờ. Bổn hệ thống rất có lòng tin với chính mình.”
Tô Thanh Hòa nghe hệ thống nói vậy thì bị chọc cho cười rồi. An ủi cô, kết quả còn thêm một câu cuối, hệ thống hư quá đi.
Tạm thời không có thời gian lảm nhảm với hệ thống, cô cũng không để ý đến hệ thống nữa, mà tiếp tục theo dõi trên bục phát khen thưởng.
Lãnh đạo khu vực thành phố Thanh Thủy dẫn các lãnh đạo trong huyện lên sân khấu. Phó huyện trưởng Cố đứng thứ nhất.
Dựa vào sản lượng lương thực thu được lần này, khu vực thành phố Thanh Thủy nhận được khen thưởng, phía dưới là huyện, cũng đạt được phần thưởng.
Khu vực thành phố Thanh Thủy nhận được khen thưởng khu vực tiên tiến, những huyện khác thì nhận được khen thưởng đơn vị cấp huyện tiên tiến.
Đợi lúc phó huyện trưởng Cố đi xuống, vẻ mặt kích động đó vẫn chưa nguôi đi, có thể nhìn được sự vui mừng trong đôi mắt của ông.
Ánh mắt ông nhìn Tô Thanh Hòa đều là tự hào và khích lệ.