Cảm ơn kim phiếu của bạn bichle gửi đến truyện ^^
Chương 311: Dạo phố
Đợi buổi khen thưởng kết thúc, phó huyện trưởng Cố đưa Tô Thanh Hòa cùng nhau rời khỏi hội trường: “Thanh Hòa à, con chuẩn bị trước tâm lý đi, qua vài ngày thì sẽ lên tỉnh thành đi học đấy.”
Tô Thanh Hòa ngạc nhiên, nói: “Cha ơi, con mới học trung cấp chuyên nghiệp được có một kỳ thôi mà.” Chính xác là chưa đủ một kỳ, cô vào học muộn hơn người khác vài ngày đấy.
“Quả thực là như vậy, nhưng mà trung cấp chuyên nghiệp dù sao cũng là kiến thức hộ lý, có chút khác biệt với kiến thức y học mà con muốn học, có học nữa cũng không có ý nghĩa gì. Ý trong tỉnh là nếu con đã muốn học, thì cùng học với sinh viên năm nhất trong lần này. Căn bản đều giống nhau cả. Chỉ là kiến thức văn hóa có hơi khác. Nhưng mà con thông minh như vậy, cha rất có lòng tin với con.”
Tô Thanh Hòa: “…” Cha ơi, mắt nhìn của cha chuẩn quá rồi!
Phó huyện trưởng Cố tiếp tục nói: “Đây là lãnh đạo trong tỉnh đãi ngộ đặc biệt cho con, cũng mới đưa ra quyết định sau khi tìm hiểu tình hình học tập của con, con phải học tập chăm chỉ, đừng để các lãnh đạo trong tỉnh thất vọng về con.”
Tô Thanh Hòa ngoan ngoãn gật đầu.
Phó huyện trưởng Cố cười nói: “Chẳng phải con thích đọc sách sao, vừa hay trong đại học y ở tỉnh thành có rất nhiều sách về y học, con muốn đọc bao nhiêu thì đọc bấy nhiêu. Sách bên đó không đủ thì trong tỉnh vẫn còn có thư viện nữa đấy, học ở tỉnh lớn có nhiều cơ hội, có ích cho việc học tập của con, cha rất ủng hộ con đến đó đi học.”
Mắt Tô Thanh Hòa bỗng chốc sáng lên, ôi chao suýt nữa quên mất vụ này, xem ra học đại học cũng không thiệt. Có thể kiếm được tinh tệ đấy, nghĩ vậy trên mặt cô lập tức nở một nụ cười vui mừng.
Thấy phản ứng của cô như vậy, trong lòng phó huyện trưởng Cố cũng rất vui. Nhà họ Cố cũng có sinh viên đại học thích học tập rồi.
Buổi chiều những cán bộ đến đây còn phải họp, cuộc họp liên quan đến việc sắp xếp công việc sau vụ thu hoạch. Dẫu sao nhiều người tụ tập cùng nhau ở đây như vậy cũng là điều không dễ dàng gì. Cuộc họp này thì Tô Thanh Hòa không cần tham gia nữa. Cô đi cùng với phó huyện trưởng Cố đến nhà ăn tỉnh ủy ăn một bữa cơm có thịt kho tàu, ăn xong thì cô mang túi chuẩn bị đi. Phó huyện trưởng Cố còn nhét tiền vào trong túi cho cô: “Con đi chơi vui vẻ, nhớ về sớm bên huyện ủy này.”
Tô Thanh Hòa che miệng túi lại: “Cha ơi, con có tiền rồi, không cần tiền của cha đâu.”
Phó huyện trưởng Cố cười nói: “Tiền đấy của con thì giữ đó đi, sau này con học đại học, sống ở bên ngoài cũng có chỗ cần dùng tiền. Cha vẫn có thể chu cấp cho con được, đi đi, đi tìm hiểu những cái mới.”
Tô Thanh Hòa nhét tiền trong túi, cũng không từ chối nữa: “Cảm ơn cha.”
Đối với đồ của người lớn, bình thường cô sẽ không chối từ. Đồ mà người lớn cho, đó là một phần tấm lòng. Điều cô cần làm chính là ghi nhớ những tấm lòng này, sau này báo đáp đàng hoàng.
Cũng không cần người đưa đi, sau khi tìm người hỏi đường thì Tô Thanh Hòa ngồi lên buýt, đi đến bách hóa lớn nhất trong tỉnh.
Lúc này bách hóa cũng là tổ chức kinh tế do nhà nước kinh doanh, bán rất nhiều thứ. Đặc biệt là kiểu bách hóa lớn trong tỉnh thành, ngay cả hàng nước ngoài cũng có, nhưng mà những thứ đồ này không dễ mua, phải cần phiếu ngoại tệ.
Tô Thanh Hòa tùy tiện liếc nhìn vài cái rồi đi thẳng vào quầy quần áo xem.
Kết quả vừa lên đến tầng hai, Tô Thanh Hòa lập tức nhìn thấy một đống người đông nghịt. Đưa tầm mắt nhìn ra xa, nhìn toàn là đầu người đen như mực, vượt qua đám người mới có thể nhìn thấy quầy hàng quần áo bị bao vây chặt. Mấy nhân viên bán hàng đứng trên quầy hàng thu tiền, thu phiếu sau đó đưa quần áo như đang đánh trận vậy. Những người mua quần áo kia, cũng không quan tâm màu sắc có thích hay không, giành được một chiếc thì ôm chặt trong lòng rồi lao ra ngoài như giành được bảo bối vậy.
Chiến trận như vậy mà còn có không ít người vẫn chen vào bên trong.
Tô Thanh Hòa hết hồn, vội vàng chạy qua một bên đứng xem, lo sẽ bị vạ lây gặp họa mất. Ôi mẹ ơi, lúc trước cô đúng là chưa trải sự đời, còn tưởng rằng thời đại này thật sự không coi trọng cái đẹp, chỉ coi trọng giản dị.
Nhìn chiến trận này, xem ra bất kể là thời đại nào, các chị em đều đứng trên cùng một tiền tuyến yêu cái đẹp.
Một đồng chí nữ mua được váy, phấn khích chạy ra bên ngoài, sau đó cầm váy mà ướm thử, chiếc váy màu xanh đậm, tay lỡ rộng, váy nếp uốn, cổ váy tròn đơn giản.
Tô Thanh Hòa cẩn thận ghi nhớ kiểu dáng của chiếc váy này. So với chiếc váy mà mẹ Cố may cho cô còn có phong cách tây hơn.