Chương 312: Bàn bạc
Sau khi nhìn kiểu dáng của một vài chiếc váy xong, Tô Thanh Hòa vội vàng rời đi. Mấy cái cảnh ồn ào ầm ĩ này, cô không chịu nổi. Đến đường lớn, Tô Thanh Hòa cẩn thận quan sát cách ăn mặc của người tỉnh thành.
Thành phố lớn quả nhiên là thành phố lớn mà, so với địa phương rất khác. Ở địa phương, đưa mắt nhìn ra xa thì là một vùng đất màu vàng, xanh đậm, xám đậm. Con đường ở tỉnh thành, đưa mắt nhìn ra xa thì màu sắc nào cũng có.
Trong lòng cô bỗng chốc có chút mong đợi, ôi chao, cuộc sống ở tỉnh thành thật là đa dạng!
Cũng không đi dạo nhiều ở bên ngoài, Tô Thanh Hòa đã thỏa mãn, quay về trong sân tỉnh ủy đợi phó huyện trưởng Cố ra, trong lòng cô vẫn suy nghĩ về kiểu dáng quần áo cần may.
Một lát sau, cô nhìn thấy đám người đi ra, phó huyện trưởng Cố cùng với mọi người đi ra. Người đi đầu, Tô Thanh Hòa có biết, chính là một hàng người bí thư Khương lần trước đến quán ăn cơm.
Các lãnh đạo nhìn thấy cô thì đều cười. Bí thư Khương nói: “Đồng chí Tô Thanh Hòa à, vốn dĩ thành phố chúng ta còn chuẩn bị khen thưởng cho cháu, nhưng trong tỉnh đã lấy khen thưởng ra rồi, chúng tôi không lấy ra nữa. Phần thưởng này không thể không thưởng được, cháu nói thử xem, cháu muốn thưởng gì?”
“Phần thưởng gì cháu cũng không cần, có cơ hội học tập đã là phần thưởng lớn nhất của cháu rồi.” Tô Thanh Hòa nói khách sáo.
Bí thư Khương không đồng ý: “Chuyện này không thể nói thế được, đây là phần thưởng trên tổ chức cho cháu, nhất định phải thưởng!”
Tô Thanh Hòa suy nghĩ rồi lập tức nói: “Thế, thế cháu có thể học lái xe hơi nhỏ không?”
Mấy người lập tức sững sờ. Phó huyện trưởng Cố cũng hiếu kỳ nhìn cô con dâu của mình. Sao lại muốn học lái xe rồi? Nhưng mà ở trước mặt nhiều người như vậy, ông cũng ngại hỏi.
Bí thư Khương tò mò hỏi: “Tại sao cháu lại muốn học lái xe thế?”
“Đồng chí chủ tịch từng nói, phụ nữ có thể gánh vác nửa bầu trời, cháu muốn học lái xe, muốn làm một nữ đồng chí biết lái xe hơi nhỏ!”
Nghe thấy giọng điệu cây ngay không sợ chết đứng này của Tô Thanh Hòa, mọi người bỗng chốc đều bật cười. Đây vẫn là một đồng chí nhỏ trẻ tuổi đấy.
Lão Nghiêm cười nói: “Tôi thấy cách nghĩ này của Tiểu Tô cũng rất chân thật, chúng ta nên ủng hộ đồng chí ấy.”
Bí thư Khương quay đầu lại nhìn phó huyện trưởng Cố, nói: “Tôi nhớ trong huyện các ông có một chiếc xe hơi nhỏ nhỉ.”
Phó huyện trưởng Cố gật đầu, đáp: “Đúng là có một chiếc.”
Tô Thanh Hòa lập tức lắc đầu: “Cháu không muốn học chiếc xe đó, đấy là chiếc xe mà bí thư Tôn ngồi.”
Bí thư Khương cười nói: “Nói bậy, đó là tài sản chung.”
“Thế tại sao lại thấy cả nhà bí thư Tôn dùng chiếc xe đó? Những người khác trong huyện đều chưa từng dùng đến.”
“…”
Lãnh đạo trong thành phố đều ngây người, ngay sau đó họ nhìn sang phó huyện trưởng Cố. Phó huyện trưởng Cố nói: “Trong huyện chỉ có một chiếc xe, bình thường chúng tôi cũng không có dùng gì.”
“Là không thể nào dùng được nhỉ.” Bí thư Khương nghiêm nghị nói. Sau đó ông ta nói với Tô Thanh Hòa: “Chuyện học lái xe này, trên tổ chức đồng ý rồi, sẽ sắp xếp cho cháu, cháu chuyên tâm mà học, sau này làm một nữ đồng chí có thể gánh vác nửa bầu trời.”
Tô Thanh Hòa lập tức nói một cách trịnh trọng: “Bảo đảm hoàn thành nhiệm mà tổ chức giao cho.”
……
Người nhà họ Cố biết Tô Thanh Hòa sắp đi tỉnh thành học đại học thì đều há hốc mồm.
Trong nhà sắp có một sinh viên đại học rồi ư?
Mẹ Cố kéo cánh tay của Tô Thanh Hòa: “Thanh Miêu Nhi nhà chúng ta xuất sắc như vậy. Từ lâu mẹ đã biết con chính là một hạt giống tốt trên phương diện học tập, biết ngay là con có triển vọng. Lát nữa mẹ sẽ may cho con vài bộ đồ, chúng ta mang lên tỉnh thành mà mặc.”
Chị dâu cả cũng nói: “Mua thêm hai đôi giày.”
Chị dâu thứ lập tức phụ họa: “Còn phải mua dụng cụ học tập nữa.”
“Mẹ, chị dâu, con không thiếu gì đâu. Chỉ là vấn đề công việc của con phải sắp xếp thế nào đây. Con nghĩ công việc này của mình dù sao cũng là do anh hai chị hai giới thiệu cho con, vấn đề công việc này, anh hai, chị hai có suy nghĩ gì không?”
Công việc này của cô đương nhiên là muốn giữ lại cho người nhà mình, nhưng mà lúc trước dù sao cũng là công việc do anh hai nhà họ Cố giới thiệu cho cô, nếu không thì cũng đâu có cơ hội này, cho nên nghĩ thế nào cũng phải hỏi qua ý kiến của vợ chồng anh hai.
Chị dâu thứ vừa định mở miệng thì nghe thấy anh hai Cố nói: “Bọn anh không có ý kiến gì, tự em sắp xếp là được. Đây là công việc chính thức của em, do em sắp xếp.”
Mẹ Cố cũng nói: “Đúng thế, công việc của chính con, người trong nhà đều có công việc cả rồi, không cần đâu. Con xem thử bên nhà mẹ đẻ con nghĩ như thế nào, tìm người đến thay công việc của con là được. Cho dù không có tay nghề, đến lúc đó rồi có lẽ cùng làm đầu bếp được thôi.”