Chương 313: Bao vây
Tô Thanh Hòa gật đầu: “Thế ngày mai con về nhà, bàn bạc với người trong nhà một chút.”
Trên thực tế thì công việc này cũng đáng phải lo nghĩ, chỉ có một công việc, cho ai cũng ngại. Nhưng mà trong nhà quả thực cũng cần phần thu nhập này.
Buổi tối lúc ngủ, chị dâu thứ bàn bạc với anh hai Cố với vẻ mặt buồn lo: “Trường Bình à, anh nói xem, em đến làm công việc này của vợ chú ba thì thế nào?”
Công việc ở quán cơm, lúc nào cũng có thể ăn được đồ ngon đấy.
Chỉ nghĩ thôi mà đã không nhịn được chảy nước miếng rồi. Hơn nữa người trong quán cơm đều tròn trịa, béo múp, không chừng cô ta đi rồi cũng có thể tròn trịa như thế.
Anh hai Cố gõ nhẹ lên đầu vợ, khuyên nhủ: “Em nghĩ gì thế, anh vẫn đang trong nhà máy cơ giới đấy. Em cứ làm trong công đoàn đi.” Với cái đầu óc này, không làm dưới tầm mắt của anh ta thì không biết còn làm ra chuyện gì nữa.
Chị dâu thứ nghe mà đỏ mặt, ngọt ngào trong tim. Ôi chao, đây là là Trường Bình không nỡ cô ta đấy.
“Được rồi được rồi, em không đi, cứ ở trong nhà máy cơ giới.”
Trong phòng kế bên, Tô Thanh Hòa đang nằm trên giường ngủ, đột nhiên nghe thấy lời nhắc của hệ thống: “Đinh… đối tượng quân nhân hoàn thành nhiệm vụ trinh sát, phần thưởng là năm mươi tinh tệ.”
Tô Thanh Hòa vẫn chưa ngủ được, nghe thấy âm thanh thì lập tức tỉnh táo: “Sao lần này lại thưởng nhiều thế?” Lúc trước chỉ thưởng vài tinh tệ thôi.
“Trước mắt đối tượng quân nhân đang ở trong trạng thái bị bao vây. Mức độ nguy hiểm tăng lên, phần thưởng cũng theo đó mà tăng lên.”
Tô Thanh Hòa giật mình ngồi dậy trong phút chốc, sau đó lập tức nằm xuống lại, nhắm mắt hỏi hệ thống: “Chuyện gì thế, Trường An của chúng tôi bị bao vây, bây giờ thế nào rồi, có nguy hiểm nhiều không. Hệ thống, tôi nói cho mi biết nhé, mi không được khoanh tay đứng nhìn đâu.”
“Ký chủ yên tâm, mặc dù đối tượng quân nhân bị bao vây, nhưng mà trước mắt hai bên không giao chiến, ở vào giai đoạn giằng co.”
Lúc này Tô Thanh Hòa mới thở phào một hơi, thế nhưng cô cũng không ngủ được nữa. Cứ bảo hệ thống theo dõi bên chỗ Trường An.
Ở biên cương, một hàng người Cố Trường An đang nấp trong chiến hào được đào tạm thời, vẫn luôn cảnh giác kẻ địch ở phía trước.
Bọn họ vừa mới đi tuần đến bên này, kết quả phát hiện mấy chiếc xe Jeep đang lái về phía trong phạm vi của bọn họ.
Vì thế họ phát tín hiệu cho nơi đóng quân bên kia, còn mấy người bọn họ đang nấp ở sau một gò đất, cảnh cáo kẻ địch không được tiếp tục tiến đến nữa.
Ai biết được mấy tên quỷ nhỏ Nhật Bản này to gan, dám lái thẳng xe vào bên trong, dường như rất tự tin, cảm thấy họ sẽ không nổ súng, không hề sợ bị người khác phát hiện một chút nào.
Khiêu khích, đây là khiêu khích đấy.
Nếu như để bọn chúng đi qua thì bọn họ biết giấu mặt vào đâu đây. Mấy lão binh nghiến răng, trực tiếp nổ súng về phía biên giới, cũng không bắn vào người mà bắn xuống dưới đất. Nếu như xe đi qua thì trực tiếp nổ súng vào xe.
Đối phương nhìn thấy họ lại dám nổ súng, nên cũng không dám đi vào bên trong nữa, mà xuống xe, trực tiếp lấy vũ khí ra, vào tư thế có thể đánh nhau bất cứ lúc nào.
Cố Trường An nấp trong chiến hào, trên trán chảy mồ hôi đầm đìa.
Đây là lần đầu tiên Cố Trường An cảm nhận được chiến tranh đang ở ngay trước mắt, dường như anh có thể tưởng tượng được tình cảnh lát nữa đạn sẽ sượt ngang qua người mình.
Có lẽ một viên đạn nào đó sẽ bắn trúng người anh, tạo thành một lỗ thủng trên thân anh.
Anh vê đậu hà lan trong túi, môi có chút run rẩy, thế nhưng anh vẫn kiên định nắm chặt vũ khí của mình, nhắm chuẩn kẻ địch ở phía đối diện.
Không chỉ có Cố Trường An căng thẳng, những người khác cũng căng thẳng. Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần hy sinh rồi, nhưng mà bọn họ vẫn hy vọng có thể tiêu diệt mấy tên địch rồi mới hi sinh, nếu không thì trận này quá thiệt.
Nhưng vũ khí của người đối diện rõ ràng nhiều hơn họ, hơn nữa người cũng nhiều hơn.
Xét về mặt phương diện vũ khí và nhân số mà nói, đối phương muốn giết chết tám người bọn họ chỉ là chuyện trong giây lát.
Điều duy nhất có lợi cho họ là kẻ địch bên kia cũng đang thăm dò bên này. Hơn nữa còn la hét gì đó với bên này.
Bên trong tiểu đội có một phiên dịch viên hiểu ngôn ngữ của đối phương.
Phiên dịch viên nghe thấy lời đó thì vẻ mặt tràn đầy sự giận dữ.
Lão Dát Tử nhỏ tiếng hỏi: “Đối phương nói gì thế?”
Phiên dịch viên đáp: “Đối phương bảo chúng ta bỏ vũ khí xuống đầu hàng!”
“Hừ, bỏ con mẹ nó, bắn chết bọn chúng!”
Mọi người tức giận đến mức sắc mặt thay đổi, kiêu ngạo quá rồi, còn dám bảo họ nộp vũ khí đầu hàng, đây là muốn làm gì, đây rõ ràng là muốn chiến tranh.
Cố Trường An tức cũng quên đi sợ hãi, vậy mà lại dám bảo họ đầu hàng, hừ, cho dù anh sợ chết, nhưng từ trước đến nay Cố Trường An anh không bao giờ đầu hàng, nhiều nhất là chạy về nhà mách anh trai. Nhưng mà trong tình hình này, chắc chắn chạy không nổi rồi, chỉ có thể chiến đấu thôi.