Chương 314: Anh dũng
Anh nghĩ thầm trong lòng, các cụ tổ tiên ơi, phải phù hộ cho cháu đích tôn nhà họ Cố đấy.
Đối phương vẫn đang la hét, kêu gào. Đám người Cố Trường An nhất loạt cầm súng chĩa về bên đó, dù sao nếu đối phương dám tiến một bước thì nổ súng. Đây dẫu sao cũng là địa bàn của họ, bên nơi đóng quân cũng sắp đến rồi. Kiên trì thêm một chút là được.
Đối phương dường như nhìn ra được họ không muốn đầu hàng, đột nhiên một tiếng súng vang lên, cả đám người nổ súng về phía bên này. Tiếng súng pằng pằng pằng không ngừng vang lên.
Bắn đến mức họ không thể ngóc đầu lên được.
Ban trưởng Trương vội vàng chỉ huy phân tán, tìm cách yểm hộ.
Đều là những người từng nhìn thấy máu, sau khi tìm được chỗ yểm hộ thì nhanh chóng nổ súng về phía đối phương. Cố Trường An cũng nhanh chóng nằm sấp xuống đất mà nổ súng, kỹ thuật bắn súng của anh rất chuẩn, bình thường có thể bắn rất xa, hơn nữa thị lực của anh cũng tốt, cho dù là trong bóng tối, cũng có thể nhìn thấy được hình dáng của mục tiêu.
Cho nên anh trực tiếp bắn ngã một người, một phát súng bắn ra, thậm chí anh còn nhìn được vẻ mặt đau đớn của đối phương. Trong đầu đột nhiên trống rỗng, anh thật sự bắn chết kẻ địch rồi!
“Trường An giỏi quá, tiếp tục!”
Lão Dát Tử kích động hô.
Cố Trường An tê dại, tiếp tục nổ súng. Liên tiếp bắn chết mấy tên, mỗi lần bắn xong thì sau lưng anh đều toát ra mồ hôi. Tay anh cầm súng cũng có chút run.
Đây không phải đang huấn luyện, đây không phải đang diễn tập, đây là đang chiến đấu…
Dường như đối phương cũng phát hiện ra được bên này có tay súng thiện xạ, toàn bộ hỏa lực đều hướng về phía Cố Trường An mà bắn, Cố Trường An vẫn chưa phản ứng lại được thì cánh tay anh đã chịu một phát súng, bỗng chốc anh cảm thấy đau âm ỉ.
Lão Dát Tử ở gần anh, anh ta cấp tốc lật người, kéo anh nhanh chóng đổi một vị trí khác.
Kết quả hỏa lực bên đó quá lớn, viên đạn trực tiếp sượt qua lưng Lão Dát Tử.
Lão Dát Tử kêu đau một tiếng.
Cố Trường An nghe thấy âm thanh thì biết Lão Dát Tử bị thương rồi, hoảng sợ hỏi: “Anh Dát Tử.”
“Gọi cái gì, mau bắn đi, Trường An, muốn sống thì đừng nghĩ đến cái gì hết, tiêu diệt hết lũ khốn đối diện bên kia!”
Cố Trường An lau mồ hôi, anh cũng không quan tâm đến cái đau ở cánh tay nữa, nổ súng về phía đối diện. Lần này anh đã có kinh nghiệm, bắn vài phát súng thì đổi vị trí với Lão Dát Tử. Thế nhưng anh có thể cảm nhận được Lão Dát Tử dường như càng ngày càng yếu đi rồi, động tác cũng không nhanh bằng lúc nãy.
Lực lượng hai bên chênh lệch xa nhau, mới chỉ mấy phút đồng hồ, bên này đã bị thương kha khá rồi.
“Ban trưởng, làm thế nào đây?”
Có người gọi ban trưởng Trương.
Ban trưởng Trương nói: “Sợ cái gì chứ, chúng ta ngã rồi vẫn có người chống đỡ. Thứ chúng ta không thiếu nhất chính là anh hùng! Chặn lại!”
Cố Trường An mím chặt môi, nắm chặt vũ khí của mình.
Lúc này, hậu phương bên trong nơi đóng quân đã nhận được tín hiệu, ầm ĩ đến lật trời. Sau khi làm rõ tình hình của đối phương, trực tiếp sắp xếp binh lực với vũ khí qua trước để ngăn cản kẻ địch, trung đoàn hậu phương làm tốt công tác chuẩn bị tác chiến. Đồng thời báo cáo tình hình lên trên, xin chỉ thị tác chiến.
Giây phút này, trong lòng mọi người vừa phẫn nộ, kích động và căng thẳng.
Bọn họ đều không muốn chiến tranh, một khi đánh nhau sẽ lãng phí biết bao đạn và pháo nổ, đây là tài sản của quốc gia đấy, nghĩ đến đã đau lòng. Nhưng mà không còn cách nào khác, đối phương cố tình đến tìm cái chết, chỉ có thể đánh mà thôi.
Rất nhanh, cả đại đội quân mũi nhọn lái xe, kéo đại pháo đến.
Nghe thấy tiếng động ở đằng sau truyền đến, tất cả mọi người đều thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Dường như đối phương cũng cảm giác được bên này đã tăng binh lực, nên dừng bắn, sau đó lùi ra phía sau, lùi mãi đến biên giới rồi dừng lại.
Cố Trường An vui mừng kéo tay Lão Dát Tử: “Anh Dát Tử, người của chúng ta đến rồi, kẻ địch chạy rồi.”
Lão Dát Tử ngẩng đầu, nở nụ cười yếu ớt với anh: “Trường An, nhờ cả vào cậu.” Sau đó anh ta ngất đi.
Cố Trường An vội vàng lắc anh ta: “Anh Dát Tử, anh sao rồi, anh Dát Tử?” Anh giơ tay ra thì sờ thấy một vùng máu ướt đẫm: “Anh Dát Tử, anh Dát Tử, người đâu, anh Dát Tử bị thương rồi.”
Rất nhanh đã có quân y đến, đặt Lão Dát Tử lên băng-ca. Lão Dát Tử cứ như thế bị đưa đi như vậy trước mặt Cố Trường An.
Anh ngây người nhìn, trong đầu nhớ đến lời lúc nãy Lão Dát Tử nói: “Trường An, nhờ cả vào cậu.”
Quân y lại đến bảo anh đi.
“Tôi không đi, tôi không đi, tôi phải giết chết lũ khốn nạn đó!” Cố Trường An chảy nước mắt, nói.
Đội trưởng Cát nghe thấy động tĩnh bên phía quân y thì đi đến: “Trường An, cậu làm gì thế, bị thương rồi thì đi ra sau nghỉ ngơi, bây giờ không cần thương binh như các cậu, đi dưỡng thương hết đi.”