Chương 315: Đi rồi
“Đội trưởng, để tôi ở lại đi, tôi còn có thể đánh được.”
“Trường An, cậu đừng cố chấp nữa.”
“Đội trưởng, anh Dát Tử đâu?”
Đội trưởng Cát vừa nghe thấy anh nhắc đến Lão Dát Tử thì cũng chau mày, đây cũng là người kiên cường bất khuất: “Lão Dát Tử đi rồi.” Không dễ gì mà đi rồi.
Đi rồi ư? Cố Trường An nhớ đến lúc trước thường nghe người ta nói, người già nào đó đi rồi. Sau đó anh mới biết, đi rồi, chính là chết rồi…
Bỗng chốc cả người Cố Trường An run lên, anh nắm chặt vũ khí trong tay, quay người lại định đi liều mạng với kẻ địch, thì đội trưởng Cát vội vàng kéo anh lại: “Cố Trường An, bây giờ không thể chiến đấu.”
Cố Trường An kích động đáp: “Tại sao chứ, bọn chúng bắn chết chiến hữu của chúng ta, chúng ta vẫn có thể chiến đấu được!”
“Đối phương cũng tăng binh lực thêm rồi, bây giờ không phải là xung đột nhỏ nữa, nếu như tiếp tục nổ súng sẽ là chiến tranh đấy. Ai cũng không gánh vác được, đối phương không bắn, chúng ta cũng không thể bắn.” Đội trưởng Cát nghiêm nghị nói. Thân là một quân nhân, ông ta muốn bắn hơn bất cứ ai, thế nhưng thân là một cán bộ, ông ta không thể bắn. Một khi khai chiến thì sẽ xảy ra nhiều chết chóc hơn.
“Tại sao, tại sao chứ?” Cố Trường An khóc, nói.
“Bởi vì chúng ta còn chưa đủ lớn mạnh.”
Cố Trường An ngồi phịch xuống đất, ôm chặt vũ khí của mình. Sau đó được hai quân y kéo đi rồi.
…….
“Đinh… đối tượng quân nhân tiêu diệt sáu tên địch, thưởng ba trăm tinh tệ.”
“Đinh… đối tượng quân nhân bị thương, lui về hậu phương.”
Tô Thanh Hòa bỗng chốc mặt tái nhợt: “Hệ thống, tình hình sao rồi, Trường An bị thương nghiêm trọng không?”
“Ký chủ yên tâm, đạn chỉ sượt qua cánh tay, không bị thương nặng. Trước mắt thế cục ổn định lại rồi, theo phân tích, sẽ không xảy ra chiến tranh quy mô lớn.”
Lúc này Tô Thanh Hòa mới yên tâm: “Trường An của chúng ta bây giờ đang làm gì?”
“Đối tượng quân nhân đang buồn bã, anh ấy muốn tiếp tục chiến đấu, nhưng bị cấp trên ngăn lại, cưỡng chế sắp xếp về hậu phương, bây giờ tâm trạng rất kích động.”
Tô Thanh Hòa nghe vậy, lau đi nước mắt nơi khóe mắt.
Mặc dù lúc nãy cô không đích thân trải qua chiến tranh, nhưng cũng cùng với hệ thống cảm nhận được tàn khốc của chiến tranh, hoàn cảnh nguy hiểm như thế, Trường An vẫn muốn tiếp tục chiến đấu, anh là một người dũng cảm, đúng là anh hùng!
“Ký chủ không cần buồn, ký chủ nỗ lực học tập, sau này cũng sẽ trở thành người giống như đối tượng quân nhân.”
Tô Thanh Hòa lau nước mắt, gật đầu.
Đúng vậy, cô cũng phải nỗ lực, phải trở thành một người giống như Trường An.
Cô không muốn làm một đứa trẻ giả vờ có chí tiến thủ nữa, như vậy ở trước mặt Trường An, cô sẽ cảm thấy vô cùng xấu hổ. Cô phải làm một người thật sự cầu tiến, một người có ích.
Trong bệnh viện quân khu tạm thời, Cố Trường An đang trong bệnh viện tiếp nhận điều trị.
Bởi vì anh về trễ, hơn nữa từ chối rời khỏi, cho nên không rời khỏi cùng với những đồng đội khác.
Lúc anh quay về, những đồng đội bị thương đó đã được đưa đến bệnh viện quân y bên kia rồi.
Nhìn bộ đồ dính máu tươi mà Lão Dát Tử để lại, Cố Trường An cắn chặt môi. Thanh Miêu Nhi, anh không về được rồi, anh cũng không muốn về nữa. Anh phải chiến đấu, vì mọi người, vì đồng đội, vì quốc gia này!
Lúc này, trên chiếc xe của bệnh viện quân khu, ban trưởng Trương tức giận, quát: “Mẹ kiếp, tôi còn có thể chiến đấu, sao tôi phải đến bệnh viện chứ?”
“Cánh tay của anh chảy máu rồi kìa.” Cô y tá nhắc nhở.
Lão Dát Tử càng buồn bực hơn: “Tôi cần gì phải đi, bàn tay cánh tay tôi đều không sao cả. Đạn cũng chỉ sượt qua lưng tôi thôi, cũng đâu có đi vào trong.”
“Đồng chí à, lưng anh mất một miếng thịt, lúc nãy mất máu quá nhiều nên ngất đi.”
Lão Dát Tử than thở: “Thế cũng phải để cho tôi chào hỏi một câu với Trường An rồi mới đi chứ. Ôi chao, lần sau gặp lại Trường An, cái thằng nhóc này không biết sẽ nói tôi như thế nào đấy, không chừng cảm thấy tôi là lính đào ngũ, mất mặt quá đi mất!”
Ban trưởng Trương nói: “Có lẽ cậu không có cơ hội gặp cậu ấy nữa đâu, trước khi cậu ra đã đồng ý với đội trưởng rồi, quay về sẽ cuốn xéo.”
Lão Dát Tử: “…” Ôi chao, sao quên mất vụ này rồi.
Giằng co ở khu vực biên cương cũng không kéo dài quá lâu, mãi cho đến ngày hôm sau, hai bên đã đạt được thỏa thuận, cùng nhau rút khỏi chiến khu. Một trận xung đột được tuyên bố chấm dứt bằng hòa bình. Nhưng mà bên biên cương cũng không thể nào buông lỏng được. Hành động lần này của đối phương đã chứng tỏ tình hình bây giờ càng gay gắt rồi.
Sau khi quay về nơi đóng quân biên cương, lãnh đạo cấp trên tổ chức khen thưởng đối với công lao lần này của tiểu đội trinh sát. Dựa theo tình hình cá nhân lập công, lần lượt trao tặng bằng khen hạng hai và hạng ba.
Một mình Cố Trường An bắn ngã mấy tên quân địch, áp chế hỏa lực của đối phương, có tác dụng nhất định đối với thời gian để mọi người kiên trì, anh trực tiếp nhận được bằng khen hạng hai.
Dựa vào mấy lần Cố Trường An lập công, cộng thêm biểu hiện xuất sắc, hơn nữa cũng có một trình độ văn hóa nhất định, đội trưởng Cát trực tiếp xin thăng cấp cho Cố Trường An, tiếp nhận chức vị ban trưởng của ban bảy sắp chuyển ngành.
Cố Trường An hỏi: “Đội trưởng à, sau khi làm cán bộ tôi có thể ở lại đây không?”
Đội trưởng Cát biết tâm tư của anh: “Đương nhiên có thể, nhưng mà cậu bị thương như vậy cũng không cần ở bên này nữa, vẫn chưa đến mức đó, cậu quay về bệnh viện dưỡng thương rồi quay lại. Yên tâm đi, thời gian này sẽ không đánh nhau đâu. Hay là như thế này, tôi xin cho cậu nghỉ vài ngày phép, lúc cậu dưỡng thương có thể về nhà nghỉ ngơi, thời gian nữa rồi quay lại.”