Chương 316: Sắp xếp công việc
Bên phía nhà họ Tô của đội sản xuất Hoàng Hà, Tô Thanh Hòa bất lực nhìn mẹ mình ôm cái hũ lớn trong phòng mà khóc. Ừ... khóc ít nhất đã được nửa tiếng rồi.
Nói đúng ra thì sau khi cô trở về, nghỉ ngơi được một lát, sau đó nói chuyện với mẹ về việc sắp xếp công việc sau khi đi học đại học, kết quả mẹ lại chỉ nghe mỗi việc cô đi học đại học, còn những việc khác đều bỏ ngoài tai, rồi cứ thế xông vào phòng ôm hũ lớn mà khóc.
“Đại Căn ơi, ông có nghe thấy không? Con gái chúng ta sắp đi học đại học rồi. Thanh Miêu Nhi nhà chúng ta có tiền đồ rồi, sau này nó là sinh viên đấy. Ông chỉ biết đọc có mấy chữ mà con chúng ta lại sắp là sinh viên rồi--”
“...Mẹ ơi, mẹ đừng khóc nữa, chỉ là học đại học mà thôi…”
“Là đại học đó, Đại Căn à, hồi trước có nằm mơ ông cũng không nghĩ nhà ta sắp đẻ ra con phượng hoàng vàng nhỉ. Tôi sớm đã biết Thanh Miêu Nhi nhà ta nhất định sẽ có tiền đồ, nhất định sẽ làm rạng danh nhà họ Tô chúng ta, ông nhìn thấy chưa, Thanh Miêu Nhi nhà ta thật là giỏi giang.”
Tô Thanh Hòa cũng thôi không khuyên nhủ nữa, cứ đứng chờ một bên.
Đợi cho đến khi Cao Tú Lan khóc đã rồi, bắt đầu lau nước mắt, cô vội vàng đến đỡ mẹ dậy. Cô lau nước mắt nước mũi cho mẹ, rồi lại lấy nước cho bà uống.
Cao Tú Lan uống một ngụm, nấc một cái rồi lại bắt đầu mếu máo.
Tô Thanh Hòa vội ngăn bà ấy lại: “Ôi thôi mẹ ơi, đừng thế, đừng khóc nữa mà, con đang bàn bạc đại sự với mẹ đấy.”
Cao Tú Lan lau mắt: “Chuyện gì?”
“Thì là chuyện công việc con nói khi nãy. Chẳng phải con sắp đi rồi à, con không làm việc kia được nữa, tất nhiên việc này sẽ do nhà chúng ta tiếp quản rồi. Con chỉ không biết là đưa cho ai làm mà thôi.”
Ba người chị dâu, đưa cho ai cũng không được.
Cao Tú Lan nói: “Ai làm mà chẳng được, dù gì cũng phải nộp lại tiền lương thôi.”
“Có như vậy thì cũng phải nghĩ cho kỹ, chuyện này dễ gây xích mích. Dù gì ở quán cơm Quốc doanh cũng không thiếu cái ăn, còn thường xuyên được ăn cơm trắng với thịt nữa, chỉ có điều phải nộp lại tiền lương, con đoán ai cũng muốn làm.”
“Cái gì, ăn ngon thế cơ à?” Cao Tú Lan nuốt nước bọt, nghiêm mặt nói: “Bọn nó đều bận đi làm đồng rồi, chi bằng để mẹ làm cho.”
Tô Thanh Hòa ngơ ngác nhìn mẹ mình: “Mẹ ơi... hình như mẹ không thích hợp lắm, mẹ đây đã là người ở nhà dưỡng già rồi.”
“Gì chứ, mẹ mới có năm mươi tuổi đầu! Nếu không vì phải ở nhà chăm bọn nhỏ với coi nhà, mẹ vẫn còn đi ra đồng làm việc được nữa là.”
Cao Tú Lan ưỡn thẳng lưng.
Tô Thanh Hòa đánh giá mẹ mình một vòng từ trên xuống dưới, đồng chí Cao Tú Lan dáng người gầy gò, không phải kiểu phụ nữ nông thôn chắc khỏe, bù lại nhìn tinh thần của bà rất tốt. Nhưng Tô Thanh Hòa thật sự không muốn để mẹ mình đi làm, mỗi ngày cứ đi đi về về.
“Mẹ à, con nuôi được mẹ, mẹ đừng đi làm.”
“Nuôi cái gì mà nuôi, mẹ đi làm thì tốt chứ sao” Cao Tú Lan bĩu môi: “Mẹ đi làm ít năm là có thể giao lại cho anh chị con rồi đúng không?”
Tô Thanh Hòa gật đầu, đúng là như vậy.
Cao Tú Lan cười đắc ý: “Vậy chẳng phải được rồi ư, sớm muộn gì cũng giao lại cho bọn nó, mẹ đi làm tầm hai năm thôi. Mẹ chân tay già yếu không làm nổi việc gì khác, nhưng nấu nướng thì không thành vấn đề. Làm thêm ít năm sau này không cần dựa dẫm ai.”
Tô Thanh Hòa cảm thấy cũng có lý: “Mẹ à, xa lắm đấy, mẹ đi lại kiểu gì?” Cô còn có chiếc xe đạp, nhưng dù là vậy, mỗi ngày đi đi về về cũng bất tiện. Mẹ cô đi vào huyện thành thì phải làm sao?
Cao Tú Lan khựng lại, đây đúng là vấn đề. Cả ngày đi đi về về, chân tay già yếu của bà ấy không chịu nổi mất.
“Nếu có thể làm ở trên thị trấn thì tốt biết mấy.” Đường đi lên thị trấn cũng không mất nhiều thời gian.
Tô Thanh Hòa nghe thấy vậy thì nghĩ nếu đổi công việc đó của mẹ với người ta thì đúng là được, dù gì trong huyện cũng không có nhà, không thể nào kéo cả nhà cùng đi được. Cho dù giao công việc kia cho anh hoặc chị dâu thì vợ chồng họ cũng phải sống xa nhau lâu dài, đây không phải là điều mà Tô Thanh Hòa muốn thấy. Làm gần nhà vẫn tốt hơn.
“Mẹ ơi, hay là chúng ta đổi với người ta đi, mẹ nghĩ họ có chịu không?”
Cao Tú Lan nói: “Tất nhiên là chịu rồi, ai mà không muốn đi lên huyện chứ? Mà đổi sang đâu?”
Tô Thanh Hòa trả lời: “Nhà ăn công xã trên thị trấn.”
Cao Tú Lan lập tức vỗ tay cái bốp: “Ôi chao, vậy là có thể ở gần bác cả con rồi.”
Tô Thanh Hòa gật đầu, cảm thấy sắp xếp như này là ổn thỏa nhất.