Chương 317: Tam sao thất bản
“Như thế cũng hay, nhà ăn công xã không phải làm nhiều, buổi sáng không cần nấu, chỉ có nấu cơm trưa với cơm chiều thôi. Chỗ này gần nhà, anh ba cũng ở công xã nên con thấy yên tâm hơn. Để con tìm cơ hội rồi nói chuyện với người ta.”
“Nói cái gì chứ, chuyện này cứ để mẹ lo.” Cao Tú Lan vỗ ngực nói.
Chuyện lớn như vậy sao có thể chủ động tìm người ta chứ, phải để người ta đến tìm nhà mình mới đúng.
“Bác cả con quen biết người ta, chuyện này cứ để bác ấy nói, con đừng bận tâm.”
Tô Thanh Hòa thấy cũng đúng, chuyện này để người quen đi nói thì hơn. Chuyện công việc đã giải quyết xong khiến Tô Thanh Hòa cảm thấy nhẹ nhõm. Giao lại công việc này cho mẹ cô cũng tốt, bà ấy bận rộn rồi, sau này sẽ không khắt khe với các anh như trước đây nữa. Hơn nữa giao việc lại cho mẹ cô, trước mắt trong nhà sẽ không xảy ra mâu thuẫn.
Đến chiều người nhà họ Tô trở về mới được biết chuyện Tô Thanh Hòa đi học đại học và chuyện đồng chí Cao Tú Lan sẽ thay Tô Thanh Hòa tiếp quản công việc.
Mọi người đều mắt chữ a mồm chữ o, hết nhìn Tô Thanh Hòa lại nhìn sang Cao Tú Lan.
Em út sắp học đại học, còn mẹ bọn họ lại sắp được ăn cơm cung ứng rồi...
Sao trong phút chốc lại có sự thay đổi lớn đến vậy chứ?
Không đúng không đúng, bọn họ không biết nên cảm thán sự việc nào trước nữa.
“Thanh Hòa sắp học đại học rồi, thật tốt quá!” Tô Ái Quốc kích động nói lớn, rồi lại nói tiếp: “Mẹ à, mẹ đi làm làm cái gì? Lương thực nhà ta được chia nhiều, đâu có thiếu ăn. Để bọn con nuôi mẹ. Mẹ từng này tuổi rồi thì nên hưởng phúc.”
Tô Ái Hoa gật đầu đồng ý, tuy mẹ bọn họ tính ra vẫn chưa quá già, nhưng bà ấy có tới ba người con trai có thể nuôi nổi mẹ mình, hoàn toàn không cần phải làm việc.
Cao Tú Lan tự ái: “Để các anh chị nuôi làm gì, biết đâu được lúc nào đó lại chê ỏng chê eo tôi thì sao. Cứ để tôi tự tích cóp chút tiền dưỡng lão đi. Tránh sau này nằm yên một chỗ, các anh chị lại chê tôi ăn chùa ăn chực.”
“Mẹ ơi, sao con lại chê mẹ được chứ?” Tô Ái Quốc oan ức nói.
“Dù sao tôi cũng không trông mong gì mấy người, tôi sẽ tự đi làm kiếm tiền. Đợi tôi không làm nổi nữa, công việc của tôi lại để phần các anh các chị. Đây là cần câu cơm của nhà ta đấy.”
Dâu cả, dâu thứ và dâu út lập tức đưa mắt nhìn nhau. Tô Thanh Hòa cảm thấy sai sai lại nghe mẹ nói tiếp: “Tự tôi biết tính toán, ai tốt với tôi, tôi sẽ giao lại công việc cho người đó.”
Ba cô con dâu lập tức ngoan ngoãn không ai dám lên tiếng.
Tô Thanh Hòa xoa đầu mình, cô đã nói việc này không hề đơn giản, thế nhưng mẹ cô lại chơi trò nắm cán cân.
Ôi chao, mẹ giỏi như này, sao mẹ không đóng phim cung đấu chứ?
Trong nhà diễn ra hai chuyện vui lớn liên tiếp khiến cả nhà họ Tô đều không kịp phản ứng, ăn một bữa cơm trong mơ màng.
Lúc đi làm, tâm trí cũng lơ đãng. Có người hỏi: “Ái Quốc, có chuyện gì thế?”
Tô Ái Quốc trả lời: “Ồ, không có gì đâu, em tôi sắp đi học đại học tỉnh rồi, mẹ tôi thì sắp đi làm ở trên trấn.”
“...”
Một hòn đá cứ thế làm dậy nên ngàn lớp sóng.
“Nghe thấy tin gì chưa? Con gái út nhà họ Tô đi học đại học ở tỉnh rồi, còn Cao Tú Lan sẽ làm công nhân ở nội thành.”
“Nghe gì chưa? Con gái út nhà họ Tô học đại học ở Bắc Kinh đó, còn Cao Tú Lan làm công nhân rồi…”
Sau đó dần dần biến thành: “Con gái út nhà họ Tô làm cán bộ ở Bắc Kinh, còn Cao Tú Lan cũng sắp làm cán bộ rồi.”
Đến khi có một đám người kéo đến nhà hỏi chuyện có thật không, Tô Thanh Hòa ngơ ngác.
Vẫn là Cao Tú Lan bưng cái cốc tráng men mẻ của mình mở một buổi “Họp báo” mới làm mọi người trong thôn biết rõ sự tình.
Ai nấy đều ngưỡng mộ nhìn Cao Tú Lan, mắt sáng rực rỡ.
Cao Tú Lan đúng thật là thông minh, có bản lĩnh. Nhìn người ta đẻ ra một đứa con gái tài giỏi thật hạnh phúc biết bao. Con gái thế mà có thể học lên đại học, đây chẳng phải là ngang với trạng nguyên hồi trước còn gì? Ôi chao, nhà họ Tô có trạng nguyên cơ đấy, sau này sẽ thành cán bộ lớn, còn lớn hơn cả chức huyện trưởng. Cao Tú Lan đã từng này tuổi rồi mà vẫn được ăn đồ cung ứng, rõ là phúc mấy đời.
Nghĩ lại hồi trước còn thấy Cao Tú Lan làm gì cũng ngớ ngẩn, chỉ vì một đứa con gái mà chèn ép ba người con trai, con gái dù có tốt hơn nữa rồi cũng phải đi lấy chồng, làm sao bì được truyền thống ngàn đời con trai nuôi cha mẹ chứ?
Bây giờ nhìn lại, chính bọn họ mới là người ngớ ngẩn.
Không được, năm nay trường tiểu học trong đội khai giảng, phải cho đám con gái ở nhà đi học hết. Cuối cùng thì bọn họ cũng hiểu ra con gái không hề học kém hơn con trai. Nhìn Thanh Hòa chẳng phải học tốt hơn Nhị Cẩu Tử nhà họ còn gì?